“Hoàng Hậu, ngủ đi, đã quá giờ khuya rồi.”
Trên người của Cố Vị Dịch lúc này chỉ còn lại một mảng màu trắng, y phục khoác bên ngoài không biết từ bao giờ đã cởi ra vứt dưới đất rồi.
Hắn đứng trên cao nhìn nàng, ánh mắt thâm thúy xuyên thủng qua lớp da mặt bên trong.
Tương đối rằng Khúc Tiểu Đàn vẫn đứng yên, hai tay nàng bấu chặt vào vạt áo, cả người run rẩy không ngừng, nàng lùi về sau lưng ma sát vào tấm rèm như sắp khảm vào nó vậy.
“Hoàng Hậu, nghe lời. Ta sẽ không làm gì, ta không phải là loại người như nàng nghĩ!”
Khúc Tiểu Đàn mở to mắt nhìn hắn.
Cố Vị Dịch, có chó mới tin người.
Cố Vị Dịch nhìn gương mặt sâu xa của nàng, tiến gần lại, từng bước chân của hắn là từng nhịp thở nặng nề của nàng.
Không còn khoảng trống để lui nữa rồi.
Khúc Tiểu Đàn như nghĩ ra được chuyện gì đó, trong lòng thầm mỉm cười tạ ơn.
Nàng đưa tay ra trước ngực, ra hiệu cho hắn dừng lại.
Giọng nói của nữ nhân vang trong màn đêm yên tĩnh.
“Bệ Hạ, ta nghe nói ngài muốn xâm lược Giang Nam sao?”
Ánh mắt hắn dừng ngay trên người nàng, đáy mắt là một vực thẩm không đáy.
Cố Vị Dịch đưa tay lên xoa tóc, thở dài một hơi liền mỉm cười nhạt:
“Hoàng Hậu, ta thấy từ lúc trở về đến bây giờ nàng không hề nhớ đến ta nhỉ?”
Cố Vị Dịch ngồi xuống trên giường, thái độ hiện ra sự không vui.
“Bệ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-chut-tinh-yeu-danh-cho-han/2979587/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.