Một tên lính mặc bộ giáp làm bằng sắt chạy vào điện, mồ hôi hắn nhễ nhãi, vội vàng quỳ trên mặt sàn được làm bằng gỗ.
"Tham kiến hoàng đế bệ hạ, người soi sáng cho đất nước.
Tham kiến hoàng hậu bệ hạ!"
Tiếng nói rõ to của tên lính có thẻ nghe vang ra đến bên ngoài.
Khúc Tiểu Đàn bỏ quyển sách trên tay xuống bàn, ngước mắt nhìn người lính kia.
Cố Vị Dịch ngược lại không xoay chuyển, chỉ lạnh nhạt ban đứng.
"Tạ ơn Bệ Hạ, Hoàng Hậu!"
Người lính đó đứng dậy, đầu hơi cuối xuống một chút, một bàn tay phải đặt ngay lòng ngực bên trái:
"Thưa, hoàng thái tử và công chúa của Giang Nam muốn diện kiến ạ..."
Khúc Tiểu Đàn nheo mắt, suy nghĩ sâu xa.
Không nhớ rằng Giang Nam lại có một vị hoàng thái tử đấy.
Trước đó, nàng không hề biết rằng Tống Giang Nam lại có một người con trai. Chỉ nghe nói rằng ông ta chỉ có một cô con gái duy nhất đó chính là Lạp Giang Nam.
Nhưng... nàng ta sang đây làm gì?
Chẳng phải không gây chiến nữa sao?
Người Cố Vị Dịch xoay chuyển về hướng bên cạnh, mặt xoay qua nhìn nàng, xuống giọng hỏi:
"Hoàng Hậu, nàng có muốn gặp không?"
Khúc Tiểu Đàn nhìn hắn đầy ngơ ngác. Làm sao?
Bọn họ như sứ giả đại diện cho mặt vua sang nước ta mà...?
"Có muốn không?"
Cố Vị Dịch kiên nhẫn hỏi lại thêm một lần nữa, lần này hẳn là thấp giọng hơn lần trước một chút.
Khúc Tiểu Đàn gật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-chut-tinh-yeu-danh-cho-han/2979583/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.