Bộ phim kết thúc, dòng chữ trắng dài ngoằng cuối phim bắt đầu cuộn lên trên màn hình. Bóng đèn được bật, chiếu sáng cả rạp. Vài người vươn vai đứng dậy để ra về.
- Phim hay ghê, nhưng cái kết hơi buồn.
Lâm Minh Tuệ vừa nói vừa lấy điện thoại ra xem giờ. Thấy màn hình tối đen, cô hoảng hốt:
- Ế! Máy tui bị tắt nguồn khi nào vậy?
Cô quay sang nói với người bên cạnh:
- Đợi tui xíu. Lúc sáng bị bà kéo đi chưa kịp trả lời tin nhắn. Giờ phải bật nguồn lên cái đã.
Trong lúc điện thoại đang khởi động, Minh Tuệ nhìn quanh rạp phim rồi lẩm bẩm.
"Công nhận sáng nay nhiều người đi xem ghê".
Màn hình thông báo đã mở nguồn, ngay lập tức nhảy lên vô số tin nhắn từ Quân Viễn.
[Mun, chưa dậy nữa à?
Alo biết mấy giờ rồi không? Dậy đi cô nương, trễ làm rồi kìa.
Lâm Minh Tuệ em đang ở đâu? Làm ơn bắt máy đi ]
Không chỉ có vậy, các tin nhắn từ đồng nghiệp và chủ tịch hiện lên rất nhiều mà chưa nhận được lời hồi đáp từ cô. Những tin nhắn hầu hết biểu thị sự lo lắng, hoang mang. Theo tình hình này, Minh Tuệ đoán rằng cả công ty đang náo loạn lên để tìm mình.
Minh Tuệ nhìn 2 chữ "trễ làm" thì có chút thắc mắc. Cô giật mình quay sang hỏi người bên cạnh:
- Bảo Nguyên! Sao bà nói hôm nay công ty cho nghỉ?
Cô bạn thân không nói gì. Chỉ im lặng chớp mắt. Minh Tuệ lo lắng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-chu-mot-em/3322904/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.