Quân Viễn nhíu mày:
- Kho lạnh?
Cái điệu bộ kênh kiệu của Vĩ Khang đúng là gợi đòn. Hắn cười phá lên:
- Há há, tao "đoán" thôi!
Điệu cười của hắn dần trở nên ghê rợn khiến Quân Viễn cảm thấy bất an, chưa bao giờ chú rối trí đến thế Với tình hình không biết Minh Tuệ đang ở đâu, rõ ràng Vĩ Khang ở kèo trên.
- Đoán? Mày có tin tao báo cảnh sát không?
- Ồ, sợ nhỉ? Thế bằng chứng đâu mà báo?
Chú nhắm mắt hít thở sâu để bản thân bình tĩnh. Người của chủ tịch Đỗ Linh đang tản ra đi tìm Minh Tuệ, bây giờ việc của Quân Viễn chỉ là câu giờ.
Lần này bị chạm vào điểm yếu, chú chỉ có thể nhẹ giọng lại:
- Tại sao... hơn chục năm rồi mày vẫn không buông tha cho tao?
Nghe Quân Viễn hỏi, hắn thờ ơ không đáp, còn đứng gãi mũi ra vẻ khinh thường
Bỗng tiếng điện thoại reo lên, Quân Viễn đành bước ra ngoài để nghe. Bên ngoài có tầm chục tên bảo vệ đứng chực chờ, chắc là sợ bị Quân Viễn tẩn cho nên phải có người canh chừng.
"Vĩ Khang, mày thật thảm hại".
Chú lẩm bẩm trong miệng rồi đưa điện thoại lên tai:
- Tôi nghe. Có thông tin gì chưa?
"Tổng giám đốc, tôi đã tìm hiểu được rồi. Hôm nay công ty chỉ có 3 người nghỉ việc. Riêng phòng Marketing là Minh Tuệ và trưởng phòng".
Trưởng phòng Marketing ư? Quân Viễn không tin vào tai của mình. Cô ta đã làm ở công ty khá lâu. Tuy không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-chu-mot-em/3322614/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.