Người dịch: Thy Thy 
Beta: Thanh 
Sau đó, Mạc Mặc hoàn trả chiếc xe và quần áo còn cười ngại ngùng: “Xin lỗi nha, không cẩn thận té một cái. Để tôi đền cho anh.” 
Đường Văn Minh liếc qua chiếc xe tróc mất một miếng sơn lớn, cái yên xe méo hẳn qua một bên, kể cả cái áo khoác rách mất một lỗ, lại nhìn nhìn những vết bầm tím xướt da trên khuôn mặt Mạt Mặc. 
“Không cần đâu.” _ Đường Văn Minh nói rồi đón lấy chìa khóa, đem áo khoác tùy tiện cuốn lại. 
Mạc Mặc lắc lắc đầu, từ trong túi móc ra một gói đồ đưa cho hắn. 
Đường Văn Minh lấy qua, ngửi rồi ngửi, chau mày: “cái thứ gì đây?” 
“Bánh hồng ấy. Anh chưa ăn qua sao?” 
“Đây chính là đặc sản mà cậu mua?” _ Đường Văn Minh mặt đầy khinh miệt. 
Mạc Mặc bất mãn khiếu nại: “Bánh hồng của tiệm này rất nổi tiếng á, tôi xếp hàng hơn tiếng đồng hồ mới mua được đó.” 
Đường Văn Minh nhìn cậu một cái: “cậu bệnh à?” 
Trong ánh mắt đó hình như không hoàn toàn khinh miệt, còn có những ‘thứ khác mà Mạc Mặc nhìn không ra. 
Mới nói đi trước nha, còn chưa kịp quay người, thì bị kéo lại rồi. 
Mạc Mặc chớp chớp mắt nghi vấn đầy mặt nhìn Đường Văn Minh. 
“Đến kí túc xá của tôi đi.” _ Đường Văn Minh nói xong liền kéo cậu đi. 
“Nói đi, còn chỗ nào bị trầy nữa?” 
Nửa cái mặt của Mạc Mặc vẫn còn đang co giật nhẹ vì phương thức thoa thuốc không đủ dịu dàng của Đường Văn Minh, nhưng mà cậu vẫn rất thành thật xắn tay áo và 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-cai-quan-lot-tao-nen-song-gio/196984/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.