Người dịch: Thy Thy
Beta: Thanh, Bạch Nhật Mộng
Trời vừa chớm đông, thời gian như bỗng dưng trôi qua rất nhanh. Vẫn chưa có cảm giác gì, cũng như chưa kịp chuẩn bị thì tuần thi cử đã cứ thế ập đến. Tựa như đang bước đi trên con đường rợp bóng cây, rồi đột nhiên một nắm tuyết trên cành khô rơi xuống, phủ lên chiếc áo khoác màu xanh thẫm của Đường Văn Minh.
Ước chừng đã nửa tháng rồi hắn không gặp Mạc Mặc. Nửa tháng nay Đường Văn Minh bộn bề với việc bổ sung cho đầy đủ bài tập của các môn, nào là luận văn, nào là báo cáo thí nghiệm, vân vân. Còn khoa của Mạc Mặc lại càng phiền phức hơn nữa, bài tập hội họa, bài tập thiết kế, bài tập sáng tạo, vân vân và vân vân, đều đang yêu cầu thẩm hạch. Trong khoảng thời gian này, người ở thư viện và phòng tự học càng ngày càng đông, xem ra nước tới chân mới nhảy trên cơ bản là bí quyết của tất cả học sinh trước kì thi cử.
Ngày hôm ấy, Đường Văn Minh một mình ngồi ở vị trí sát cửa sổ trong phòng tự học trên tầng ba của thư viện, chán nản lật qua lật lại cuốn “Triết học Mác – Lênin” trong tay. Thỉnh thoảng hắn lại nhìn ra khung cảnh mênh mông tuyết trắng ngoài cửa sổ. Tuyết rơi rồi, vả lại trận tuyết này chẳng nhỏ tí nào. Thứ vật thể nhẹ hẫng trắng muốt như lông ngỗng chầm rãi rơi xuống nơi thế giới bên ngoài cửa sổ.
Có điều, hắn ngồi ở đây không phải vì muốn thưởng thức cảnh tuyết rơi, mà là vì hơi ấm khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-cai-quan-lot-tao-nen-song-gio/196983/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.