Edit: Ry
"Tốt lắm! Tốt lắm! Đẹp lắm!"
Trong thư phòng, ông Lâm đang thưởng thức tranh chữ, luôn miệng nói mấy chữ "đẹp" "tốt", mặt mũi hồng hào, có thể thấy được ông thích bức tranh chữ này đến mức nào.
"Tiểu Khiêm thật có lòng!"
Ông nhìn về phía Túc Khiêm, trong mắt tràn đầy hiền từ thân thiết.
Có lẽ vì ông là giáo viên, tiếp xúc nhiều với trẻ con nên dù là Alpha, tính cách của ông khá ôn hòa, cũng không có thành kiến với Túc Khiêm.
Mặc dù trong mắt ông, vị Omega này có hơi to cao một chút, thậm chí còn đô hơn cả Chu Chu, nhưng ông vẫn cảm nhận được sự ăn ý giữa hai đứa nhỏ.
Sau chuyện của con trai út, ông cũng nghĩ thoáng hơn nhiều, biết chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng, bọn trẻ vui vẻ hạnh phúc là được.
Đương nhiên chuyện này cũng không ảnh hưởng tới việc ông ngứa mắt Tô Lan.
Liếc nhìn nữ Alpha đứng ở cổng, ông Lâm hừ một tiếng, vờ như không thấy quay đi, tiếp tục khen ngợi Túc Khiêm.
"Tiểu Khiêm, vậy để ông viết cho con một bức tranh chữ."
Ông Lâm trải giấy bút nghiên mực lên bàn, Tô Dục Chu ngoan ngoãn ở bên mài mực cho ông cụ.
Là người mê tranh chữ, lối viết chữ Thảo của ông Lâm cũng rất đẹp.
Ông nâng bút, viết xuống tám chữ to.
"Như hương hoa lan, như gió ngọn trúc."
Có thể nói, đánh giá và kì vọng của ông với Túc Khiêm thật sự rất cao.
"Đợi mực khô rồi cuộn lại cất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-be-a-ngot-ngao-nhu-vay-co-ai-ma-khong-yeu/3619590/chuong-108.html