Edit: Ry
Tô Dục Chu vừa mở mắt đã thấy Túc tiên sinh đang lo lắng nhìn mình.
Trước mắt cậu không còn là căn phòng tắm hơi mờ tối, mà là chùm đèn treo màu trắng trong phòng khách. Còn cậu thì đang nằm trên ghế sô pha, đầu óc còn váng vất.
"Anh Túc?" Tô Dục Chu giơ tay day ấn đường, kí ức trước khi ngất xỉu dần trở lại.
Cậu tròn mắt, vành tai vèo cái đỏ rực, mà tiếng Túc Khiêm cũng vang lên.
"Em thấy sao rồi? Ổn chứ?"
Túc Khiêm cầm túi chườm đá trong tay, nhẹ nhàng ấn lên trán cậu. Cảm giác lạnh buốt khiến cái đầu đang ong ong của Tô Dục Chu dễ chịu hơn nhiều.
"Meo ~"
Bánh Bông Tuyết ngồi trên thành ghế đang tròn mắt nhìn cậu, giống như cũng rất lo lắng.
Tô Dục Chu hết nhìn Túc Khiêm lại nhìn Bánh Bông Tuyết, mặt càng nóng, vươn tay giữ túi chườm, giãy giụa ngồi dậy.
Cậu trộm nhìn Túc Khiêm, nghĩ đến chuyện trước khi mất ý thức, vội vàng quay đi nhìn chỗ khác ---
Má, đi tắm hơi chơi quá đà xong té xỉu...
Tô Dục Chu không khỏi giơ tay che mặt.
"Chu Chu?" Túc Khiêm gọi cậu.
Tô Dục Chu lại lách mình tránh ra.
"Em không sao... Anh không cần để ý đến em đâu... Em, em muốn ở một mình cho bình tĩnh lại." Cậu ấp úng, quay lưng lại với anh.
Chàng trai giơ hai tay ôm mặt, vành tai lộ ra bên dưới mái tóc ngắn đã đỏ rực, dường như sau lưng cậu có cái đuôi to đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-be-a-ngot-ngao-nhu-vay-co-ai-ma-khong-yeu/3619589/chuong-107.html