Đêm đó, lúc Phàn Mộng đang ăn cơm tối ở nhà, không ngờ lại nhắc tới nguồn gốc của tên mình, ba Phàn nói:
“Xem con sống đến 21 tuổi, sao hiện tại mới nghĩ đến chuyện muốn hỏi nguồn gốc tên của mình?”
“Không có, trong trường học có một bạn học nữ nói tên của con rất đẹp, con vừa mới nhớ tới, cho nên hỏi một chút.”
“Bạn gái đúng không?”
Em trai Phàn Anh làm mặt quỷ, Phàn Mộng chụp mạnh vào ót hắn một cái:
“Em nhiều chuyện!”
Mẹ Phàn lập tức cười ha hả, buông bát cơm, giương mắt, nói:
“Chuyện kia, đến nay mẹ nhớ lại vẫn cảm thấy có chút kỳ lạ, cho nên mẹ chưa bao giờ nói về chuyện này trước mặt con cùng A Anh. Khi đó sợ con còn nhỏ, sau khi nghe xong sẽ sợ hãi, hiện tại hai đứa đều đã lớn rồi, cho nên là không sao cả. Hai đứa cũng biết tên của A Anh có nguồn gốc như thế nào, cũng giống như A Anh, mẹ đặt tên cho con là A Mộng, và thật sự thì nó cũng có lý do.”
“Năm đó mẹ mang thai con —— lúc đó mẹ còn chưa đi bệnh viện kiểm tra, cho nên không biết con đã ở trong bụng mẹ —— mẹ đã mơ một giấc mơ. Ở trong mơ, mẹ thấy có một đứa trẻ đáng yêu, trắng nõn, bé mặc một cái yếm đỏ, ngồi ở cuối giường nhìn mẹ, vươn tay về phía mẹ, giống như là đang nhõng nhẽo. Mẹ liền bế bé lên, chơi đùa với bé, lúc ở trong mơ còn nghĩ: Nếu có một chiếc chuông thì tốt quá, trẻ con thích nghe tiếng chuông đinh đang,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-xuan/197472/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.