Ăn cơm với Sở Triệu Xuân, cũng không quá khổ sở.
Ở trước mặt Phàn Mộng, Sở Triệu Xuân khác hẳn với ngày thường: Y sẽ không biểu hiện quá mức hướng ngoại, mà là thái độ ung dung, lời thô tục cũng không nói dù chỉ là nửa câu, nội dung cuộc trò chuyện cũng chỉ quay xung quanh trường đại học, kinh nghiệm sáng tác ngày thường, sự nhàn rỗi của các giáo sư, hoặc là những tin đồn chứng thực chuyện Sở Triệu Xuân đang bị vây khốn trong chuyện tình cảm.
Phàn Mộng giả vờ lơ đãng mà cười trêu Sở Triệu Xuân:
“Cậu nha, hình tượng công tử đào hoa rất nổi tiếng ở trong khoa. Mọi người đều biết cậu gia nhập câu lạc bộ nhiếp ảnh vào năm sau, là vì theo đuổi một cô gái……”
“Ai, oan uổng quá quan lớn ơi ——”
Sở Triệu Xuân gác chiếc đũa xuống, ngửa mặt lên trời thở dài một cách phóng đại:
“Mọi người đều nghĩ tôi như vậy! Tôi nói thật: Tôi cũng không muốn rời khỏi câu lạc bộ hiện tại, chỉ là gần đây dì tôi đã vào bệnh viện, dì ấy mắc bệnh ung thư, mẹ tôi thì muốn tôi mỗi ngày đều ghé nhà dì, dạy em họ tôi làm bài tập, thì làm sao mà còn thời gian yêu đương nữa đây? Mà thật sự thì tôi muốn hưởng thụ lại cái thời gian sống thoải mái như trước kia, thì tính toán ít nhất cũng phải đợi đến năm hai thì mới có thể quay về với phong độ như lời đồn, lật sang một trang mới……”
“Thì ra là như vậy, lời nói truyền miệng của mọi người thật là đáng sợ.”
“Còn không phải sao!”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-xuan/197471/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.