“Uhm, sách cho trẻ vỡ lòng sẽ dạy từ chữ ít nét, sau tăng lên dần để các con làm quen từ từ với chữ viết, từ đơn giản”, thầy từ tốn giải thích.
“Dạ, thưa thầy, con hiểu ạ, nhưng con thấy nó khó nhớ ạ, nếu sắp xếp thành văn vần hay thơ, vè thì khi bọn con học thuộc, sẽ dựa theo đó mà nhận được mặt chữ nhanh hơn.”
“vậy, trò có ý tưởng gì không?” thầy hỏi.
"Con nghĩ rằng sách 1000 chữ này nên làm lại 1 lần nữa ạ, biến nó thành thơ cho trẻ nhỏ hoặc vè, văn vần, vừa có từ, vừa có giải nghĩa trong đó sẽ dễ học hơn ạ.”
Thầy gật đầu cười, “ý tưởng khá hay, trò thử làm 1 bài thơ dạy cách nhớ xem nào. Không cần vội, trò cứ về nhà suy nghĩ, sáng tác thử, khi nào ưng ý mang cho t xem”.
“Vâng, thưa thầy. Thế chuyện hôm nay...”, thấy thầy không phản đối, lại khuyến khích ta sáng tạo, ta lấy làm mừng rỡ, nhưng còn câu chuyện ta trót dại gây ra hôm nay chưa có cái kết hậu cho ta, nên ta đánh bạo hỏi thầy.
“Chuyện hôm nay thầy bỏ qua cho con, nhưng nhớ không có lần sau đâu nhé.”
“Dạ, con cảm ơn thầy.”
“uh, hết giờ rồi, tan học thôi.”
Ta vui vẻ ôm tập sách trở về nhà chính, về đến phòng riêng, ta vội vàng lôi giấy bút ra bắt đầu sự nghiệp vĩ đại là sáng tác sách mới cho thế hệ mầm non của đất nước. Nhưng chợt nhớ ra ta không biết được mấy chữ, thế là ta quyết định lôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-ve-tien-kiep/2843046/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.