"Thôi rồi, cứ thế này thì không ổn, phải tỉnh táo lại tiếp tục sự nghiệp vĩ đại mới được, thân là đấng nam nhi đại trượng phu, không thể để những thứ tầm thường như đồ ăn ngon này làm nhiễu loạn tâm cảnh, mất ý chí chiến đấu”. Ta lầm bầm nói 1 mình, vỗ vỗ 2 má, lại nuốt nước miếng thêm lần nữa mới trở về phòng.
Ông anh hai của ta đã chuồn mất dạng, cha ta và anh cả còn đang ở quân doanh, phải 1 lúc nữa mới trở về, trong lúc chờ cha về để khoe chiến công, ta lại lôi bài vần 2 chữ ban nãy ra đọc, theo vần đã thuộc lòng mà bắt đầu nhận mặt chữ. Phải công nhận ta siêu thông minh.
Cái sự thông minh của ta không kiên trì được đến bảy ngày đã hoàn toàn sụp đổ. 1000 chữ cả thảy, mà mỗi ngày tính ra ta làm 1 bài vỏn vẹn, có khi được mấy chữ đã bắt đầu bí, khi đó ta lại hành anh 2, hai anh em điên cuồng tìm từ trong sách để ráp vần tiếp vào đoạn trước, đầu đau như muốn nứt ra. Tới cuối ngày thứ 3 anh hai chịu không nổi, òa khóc nức nở, chạy đi tố tội ta với mẹ.
“Mẫu thân, đệ đệ cả ngày ép con ngồi soạn từ ghép vần với đệ ý, nói cái gì mà sự nghiệp vĩ đại, lưu danh sử sách. Đệ ấy rõ ràng là lừa người mà, 1000 từ còn có cả nghĩa nữa, tìm cách gieo vần, xong còn phải chọn từ ít nét, dễ nhớ để đặt phía trước, ai mà làm nổi chứ. 3 hôm rồi, con còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-ve-tien-kiep/2843044/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.