Ta 5 tuổi, cuốn sách đầu tiên phải học là ‘nhất thiên tự’ – ‘sách 1000 chữ’. Bắt đầu từ học số đếm: nhất, nhị, tam tứ, ngũ lục thất, bát, cửu, thập.
Phần đầu này dễ học đúng không nào, rất đúng!!!, cơ mà phần sau thì ta không tài nào nhá nổi, vì các tiết sau đại loại như thế này, mỗi tiết bọn ta học lại học 10 chữ: phụ là cha, mẫu là mẹ, tử là con, tự là chữ, thiên là trời, địa là đất, thượng là trên, hạ là dưới,..., cứ học đọc rồi viết từng chữ một với nghĩa của nó, rời rạc, chả có tí vần nào, cái 1000 chữ này ta chẳng có 1 chút hứng thú nào luôn ý. Thầy bảo ta phải học thuộc, vì đây là các cặp chữ đồng nghĩa, như chữ "phụ" là cách dùng trịnh trọng, còn "cha" chính là ý nghĩa, là chữ thông tục, dân gian thường dùng để giao tiếp hàng ngày. Nếu sau ta làm quan trong triều mà vẫn dùng lối nói dân dã, hay nghe, xem tấu chương không hiểu sẽ bị người ta cười cho.
Ta thì chả quan tâm mấy vụ này, ta là con nhà tướng, thời gian sau này sẽ là trên yên ngựa, trên chiến trường giết địch, hay ở doanh trại vùng biên cương giữ gìn trị an cho nước nhà như cha ta, đâu có thời giờ mà vào triều nghe tấu chương của mấy ông quan văn vẻ viết dâng lên vua.
Nghĩ thế, ta chép miệng ngáp dài, đôi mắt bắt đầu mơ màng, ta quay mặt ra phía cửa sổ, 2 tay khoanh lại ngoan ngoãn đặt trên bàn, cái đầu từ từ gục xuống, thầy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-ve-tien-kiep/2843048/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.