[12]
Thành Khúc Lương dù không sầm uất bằng kinh thành nhưng chúng tự do và thoải mái hơn nhiều lắm. Mợ sợ rằng ta không thích ứng, người cũng sợ ta khó chịu vì ở suốt trong phòng nên cho phép ta tùy ý ra cửa.
Đầu đường có thể thấy những cô nương trẻ tuổi xinh đẹp đang cười vui vẻ và dạo chơi cùng bạn bè, các nàng tháo xuống mũ mành(*),lộ ra dung mạo kiều diễm như hoa, nhìn qua còn mỹ lệ hơn cả hoa đào đang nở rộ.
(*) 惟帽: mũ có mành che, chưa tìm được từ riêng chỉ nó, nếu ai biết mong mọi người chỉ cho.
Đã rất lâu rồi ta chưa thấy khung cảnh thế này.
Kiếp trước, thời thời khắc khắc ta phải giữ vững đoan trang, đi đứng ưu nhã, không được làm mất thể diện của phu nhân Thủ phụ tôn quý. Đời này, ta làm tiểu thư thì không được cười lộ răng, từng bước cũng phải từ tốn, không thể làm mất danh tiếng nữ nhi Hạ gia.
Những người chung quanh ta cũng đều như thế, cho nên mải tuân theo quy cách mà ta quên mất mình còn có thể sống ung dung tự tại đến vậy.
Dòng suy nghĩ trôi nổi bị đứt quãng bởi thanh âm vang lên, giọng nói trầm thấp của Cố Tư Ngôn từ đỉnh đầu truyền xuống bên tai: “Tĩnh Yểu, muội muốn tháo mũ mành xuống sao?”
Ta siết chặt tay, gật gật đầu: “Muốn”.
Người hầu vừa định động tay phục vụ đã bị một cánh tay khác nhanh hơn chút để dưới cằm ta. Nhìn ngón tay thon dài, từng đốt tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-ve-dau/2727965/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.