[14]
Nửa tháng sau đó ta luôn trốn tránh Cố Tư Ngôn, huynh xuất hiện ở đâu thì ta tránh mặt ở đấy, ngay cả các bữa ăn ta cùng đều dùng trong phòng mình.
Nhưng cuối cùng vẫn bị Cố Tư Ngôn bắt được. Huynh ấy cản ta lại, đôi mắt thâm trầm u ám cùng giọng nói đè nén cất lên:
“Yểu nương, nàng tránh ta”. Là một câu trần thuật.
Chẳng phải câu hỏi, bởi từ trước đến giờ huynh ấy đều nhạy bén như thế. Ta thở dài, biết được sẽ không thể trốn tránh mãi được. Vậy thì hỏi rõ ràng thôi:
“Cố Tư Ngôn, huynh thích muội ở điểm nào?” Mẹ nói huynh luyến mộ ta đã lâu. Chẳng lẽ huynh nhầm lẫn tâm ý mình với tình cảm thanh mãi trúc mã khi đó sao?
Cố Tư Ngôn giống như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng ta, huynh nhẹ nhàng cười mỉm, chất giọng có chút ôn hòa dịu dàng: “Ta đoán nàng muốn hỏi: phải chăng ta lầm tình ý của mình với cảm xúc thời niên thiếu mới có thể cầu cưới.”
“Nhưng không đơn giản thế đâu. Nàng không biết được sau khi nàng rời đi, ta có đến kinh thành tìm, khoảng khắc ánh nắng của mặt trời chiếu xuống gương mặt nàng khi nói chuyện cùng đại tỉ, mi mắt cong cong ấy tựa mỹ nhân bước ra từ tranh vẽ, thì tự lúc đó ta đã biết được:”
“Thì ra là ta thích nàng, cho nên ta mới từ ngàn dặm xa xôi tìm tới chốn kinh thành, chỉ vì có thể nhìn thấy khuôn mặt ấy. Nhưng lúc đó tâm can nàng chỉ tràn đầy một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-ve-dau/2727963/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.