[10]
Một chiếc xe ngựa nhẹ nhàng lăn bánh, chuyến đi mất khoảng nửa tháng thì đã tới thành Khúc Lương, nơi họ ngoại ta cư ngụ.
Vào lúc ta một tuổi, cha mẹ đi Tây Bắc nhưng đau lòng vì ta còn nhỏ, nên đã đưa ta đến nhà ngoại, một lần ở tới tận tám năm.
Gia đình cậu mợ không có nữ nhi, chỉ có ba bé trai bướng bỉnh quậy phá khiến cả nhà nhức đầu, nên khi ta chuyển đến đã nhận được vô vàn tình yêu thương đến từ cậu mợ.
Mợ sẽ tự tay làm bánh ngào đường, sẽ búi tóc, sẽ thương yêu hôn vào gương mặt nhỏ nhắn của ta, nói rằng ta là bảo bối.
Mẹ cũng thương ta, nhưng người thương đại tỉ nhiều hơn, và người cũng quan tâm tới sự hưng thịnh của gia tộc. Ta không trách người, nhưng đối với ta: người mà ta yêu thương hơn hết chính là mợ.
Đời trước, khi mợ biết ta sống không tốt thì đến kinh thành làm ầm ĩ trước cửa lớn Thủ phủ, muốn dẫn ta rời đi nơi ấy. Tính từ lúc đó đến nay ta và nàng đã mười mấy năm chưa gặp lại nhau.
Vừa xuống xe ngựa nàng liền cầm lấy tay ta, nghẹn nghào mở lời: “Bảo bối, bảo bối đáng yêu của ta, rốt cuộc con cũng đã trở về.” Ta cũng xúc động ôm mà dựa vào lòng nàng, hơi ấm toát ra từ lồng ngực quá đỗi quen thuộc.
“Mợ.”
Lúc này bên cạnh vang lên một giọng nói trong trẻo: “Mẹ, người đừng dọa Yểu nương”. Tiếp theo đó có một thanh âm khác chen vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-ve-dau/2727967/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.