Lan biết cô được phân vào lớp thứ tám, bà ngạc nhiên nói: “Vậy không phải là cùng lớp với Quảng Dã sao?”
Hóa ra bà không biết về điều này, có lẽ là Lâm Kiện nghĩ rằng Tang Lê và Quảng Dã biết nhau, vì vậy ông phân cô đến lớp của cậu.
Nhưng bây giờ Tang Lê cũng không quan tâm nữa, dù sao họ cũng sẽ không có giao thoa gì, chỉ cần cô có thể học tập tốt ở đây là được.
Sau khi Tống Thịnh Lan rời đi, Tang Lê đóng sách lại và chuẩn bị đi tắm.
Ngoài trời đầy những ngôi sao sáng lấp lánh, cô đi ra ban công lấy quần áo, đúng lúc nhìn thấy Quảng Dã đi ngang qua dưới tầng.
Chàng thiếu niên cao khoảng 1,9 mét, trong bóng đêm, đường nét khuôn mặt mờ ảo, cậu đang nghe điện thoại:”Ừm, anh vừa về đến nhà, ngày mai bắt đầu đi học.”
Tang Lê nhìn thấy anh đang nói chuyện điện thoại, giọng điệu dịu dàng, khác hoàn toàn so với bộ dáng quái đản khi ở trong lớp.
Người ở đầu dây bên kia rốt cuộc là người ngào …
Quảng Dã không nhìn thấy cô, từ dưới tầng đi qua.
Không liên quan gì đến cô cả, cô nghĩ nhiều như vậy làm gì.
Tang Lê thu quần áo vào, quay người trở về phòng đi tắm.
–
Vào ngày đầu tiên của tháng chín, trường trung học phổ thông chính thức bước vào năm học mới.
Sáng sớm, mặt trời dần nhô lên như chùm tia sáng chiếu xuống biển sâu, chiếu sáng cả thành phố.
Lúc này Vân Lăng vẫn đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-uoc-ngong-cuong-duy-nhat/2768892/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.