Dưới cái nắng ban mai, Tang Lê bước vào tòa nhà hành chính một mình.
Trong hội trường, màn hình LED đang hiển thị thông báo các sự kiện gần đây của trường, còn có cả bản đồ ký hiệu trên tường cho thấy Phòng Giáo vụ nằm ở tầng ba.
Khi cô bước lên, nghĩ đến những lời vừa rồi của Quãng Dã, cô không nói nên lời.
Sớm biết vậy thì ngay từ khi bước vào trường cô đã không mở miệng hỏi những câu dư thừa vậy rồi…
Khi đến Phòng Giáo dục, cô gõ cửa và đi vào thì gặp được giáo viên tên Lâm Kiện.
Đối phương khoảng bốn mươi năm, mươi tuổi, người Địa Trung Hải, bụng phệ, hai bên má phúng phính, sắc mặt nghiêm nghị.
… giống như một chú Sharpei(*) già.
(*) Sharpei(Sa-pì): Một giống chó có nét tương đồng với giống chó Pug.
Tang Lê chào ông, nói tên và mục đích đến đây của cô, người bên kia nâng kính viễn thị lên nhìn cô: “Tang Lê phải không? Thầy biết, thầy biết, Tống tổng có nói với thầy em là người thân của bà ấy, em có mang tất cả hồ sơ chuyển trường không?”
Tang Lê nhấp môi, không nói nhiều, đưa tài liệu qua: “Có ạ.”
Lâm Kiện dừng việc đang làm, làm thủ tục cho cô và lướt qua học bạ trước đây của cô: “Ồ, những thành tích này khá tốt đấy chứ. Đều là đứng top đầu qua các năm luôn.”
Sau khi làm xong các thủ tục, Lâm Kiện trả hồ sơ lại cho cô: “Được rồi, em có thể đến văn phòng tìm giáo viên chủ nhiệm của em, cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-uoc-ngong-cuong-duy-nhat/2768894/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.