Tang Lê đẩy cửa phòng ra rồi bước vào.
Cô đặt quyển sổ từ vựng lên bàn, rồi bước ra khỏi ban công, gió nóng từ từ thổi tới, trăng treo lơ lửng trên bầu trời đêm đầy sao, giống như ánh sáng trắng mờ nhạt giữa biển cả sâu thăm thẳm.
Tang Lê ngây ngốc một lúc, sau đó lấy điện thoại ra gọi.
Đầu dây bên kia được kết nối, giọng nói ân cần của bà lão truyền đến:
"Điềm Điềm--"
Nghe được giọng nói quen thuộc, cô đáp lời bà ngoại một cách trìu mến. Đầu dây bên kia hỏi cô có phải gặp chuyện gì hay không. Tang Lê dựa vào ban công, nhẹ giọng lẩm bẩm: "Không có ạ, cháu nhớ bà nên muốn gọi điện cho bà thôi".
Liên Vũ Châu cười: “Cả ngày bà bận việc đồng áng, bây bà mới ăn cơm tối, đúng rồi, cậu mợ của cháu cũng ở đây… thằng bé muốn nói chuyện với cháu.”
Tang Lê sửng sốt một lúc, chưa kịp phản ứng thì cô đã nghe thấy lời hỏi thăm của một người đàn ông: “Điềm Điềm, cháu ở thành phố Vân Lăng có khỏe không? Cháu sống có tốt không? Cháu đã bắt đầu đi học chưa?”
“Vâng ạ, cháu sống khá tốt, cháu cũng vừa mới khai giảng ạ.” Tang Lê nhẹ nhàng trả lời, “Cậu và mợ, hai người có khỏe không ạ?”
“Chúng ta đều sống tốt cả, chỉ là nhớ cháu thôi, cháu ở Vân Lăng có tiền mua đồ ăn, quần áo không, thiếu cái gì thì cậu sẽ gửi qua cho.”
Tang Lê còn chưa kịp trả lời thì đầu dây bên kia đã truyền đến tiếng cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-uoc-ngong-cuong-duy-nhat/2768884/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.