Vài tháng sau.
“Lão đại, Khương tiểu thư vừa đánh sập một công ty con chủ chốt của Nhất Phong.”
Triệu Chí Viễn đầu đổ đầy mồ hôi chạy vào báo cáo.
“Ừm, cứ để cô ấy chơi đi. Dù sao cũng là tôi nợ cô ấy.”
Lệ Thành không mảy may đả động, giống như là thiệt hại lớn như vậy chẳng có ảnh hưởng lớn gì đến anh cả.
Cậu ta chỉ biết nhìn anh lắc đầu.
Ngay sau đó, một cuộc họp lớn được tổ chức ngay trụ sở chính Nhất Phong.
“Lệ tổng, không thể để cho cô gái kia làm bừa như vậy.”
“Đúng vậy, lúc trước ở tập đoàn chúng hơn nửa năm, cũng xem như là có thể nắm được tương đối bí mật doanh nghiệp rồi, chuyện phá hủy một công ty dễ dàng hơn bao giờ hết.”
“Tôi nghĩ nên kiện con ả này ngay lập tức, chúng ta có đủ bằng chứng chứng minh.”
“Nhắc cho các ông nhớ, cô ấy là do tôi dạy. Tôi có thể biết được cô ấy nắm bao nhiêu bí mật của Nhất Phong.”
Triệu Chí Viễn ngồi ở chỗ của mình, lạnh lùng nói. Thứ mà cô biết được nói đúng hơn là không biết được gì hết. Vì Khương Nhiễm hoàn toàn không muốn…
“Lệ tổng…”
…
“Ngài John, quý cô Rose đã làm rất nhanh gọn. Bây giờ Nhất Phong hẳn là đang mở cuộc họp lớn để bàn về chuyện này.”
Nhiếp Chính đứng trước bàn làm việc của John nói.
“Thật không ngờ lại vớt được món hời nhỉ? Cậu đoán xem, Lệ Thành sẽ xử lý thế nào?”
Hắn híp mắt,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-tuong/2633312/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.