“Sao thế?”
Cô không hiểu hắn là đang có gì, tròn mắt nhìn.
“Ngồi xuống đi.”
Nhiếp Chính nhận được ánh mắt ra hiệu của John liền đè bả vai cô xuống ghế.
Bả vai nhỏ nhắn vì bị đè mạnh không thương tiếc khiến cô đau đến mức đổ mồ hôi lạnh. Cũng không dám nói thêm lời nào nữa.
“Tôi cứ cảm thấy chuyện này có chuyện gì đó rất kỳ lạ.”
John giương đôi mắt nhìn anh, muốn quan sát toàn bộ nhất cử nhất động của người đàn ông này.
Một kẻ như Lệ Thành lại có thể nhẹ nhàng chịu thua hắn sao? Cho dù có là người phụ nữ của anh đi chăng nữa, thì đấu giá được mảnh đất “hái ra vàng” đó, cũng đủ để bù vào lỗ hỏng, còn có thể để cô chơi thoải mái. Chắc chắn là có âm mưu gì đó.
“Ừm.”
Nhưng thái độ của Lệ Thành lại dửng dưng như chưa có chuyện gì xảy ra, thái độ rất bình thản. Chính vì thái độ như thế mới khiến cho người khác không thể nào đoán ra được trong đầu anh đang nghĩ gì và muốn làm gì.
Đoàng.
Tiếng súng đột nhiên nổ ra khiến cho hai bên giật mình, đến khi nhìn rõ người con gái yếu đuối chắn trước John ngã xuống đất ôm lấy bên ngực trái, máu từ vết thương nhuộm đỏ cả bàn tay nhỏ trắng nõn tạo nên màu sắc tuyệt đẹp. Nhưng hoàn cảnh còn có thể để họ nhìn ngắm cái đẹp này sao?
“Nhiễm…”
John hốt hoảng đỡ lấy cô, trong mắt là một mảnh hỗn loạn không thể nào tin được. Cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-tuong/2633310/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.