Nhà chính Lệ gia.
“Ông nói sao? Cháu dâu nhà tôi bị người ta bắn? Nó thế nào rồi? Là kẻ nào bắn?”
Lệ lão gia chủ vừa nghe lão Vu nói, liền kinh hãi.
“Yên tâm, cô bé qua cơn nguy kịch rồi. Là Chí Viễn bắn.”
“Thằng nhóc thúi đó?”
Ông nội Lệ tức giận, còn chưa kịp mắng thêm lời nào thì chuông điện thoại vang lên.
Nhìn dãy số trên màn hình, khuôn mặt già nua xụ xuống. Đến khi điện thoại gần tắt mới dè dặt bắt máy.
[Chú Lệ, cháu cần lời giải thích.]
Người bên kia không để lão kịp nói gì, liền chặn họng trước.
“Ta nói này, chuyện này ta quả thật không có biết nha. Đều là, đều là do cái thằng nhóc thúi kia không biết đúng sai phải trái.”
Lệ lão gia chủ cười cười, phủi sạch liên can.
[Nếu như không bảo vệ được con bé thì nói với cháu ngay từ đầu. Còn cho người bắn nó mất nửa cái mạng?]
Khương Ninh tức giận, nếu không phải vì khoảng cách địa lý, ông nhất định có chết cũng phải đến ngay đưa nó đi.
[Ông ngoại, mẹ thế nào rồi?]
Chợt đầu dây bên kia lại vang lên tiếng trẻ con.
[Tiểu Nam ngoan, mẹ không sao.]
Bố Khương dỗ dành đứa trẻ.
“Là Tiểu Nam có phải không? Chắt của ta…”
[…]
Khương Ninh không để cho Lệ lão gia chủ có cơ hội nài nỉ đã ngắt máy.
“Cái thằng nhóc này.”
Càng nghĩ lão càng bực mình, đập bàn đứng lên đi ra vườn.
***
Sau khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-tuong/2633306/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.