Thứ này cũng dám đưa lên đây cho tôi ăn sao?”
“Tố Châu tiểu thư, đây đều là những món ăn nổi bậc nhất ở khách sạn. Cô…”
“Cô dám cãi lời tôi sao? Mau gọi quản lý đến đây, tôi muốn khiếu nại.”
Trương Tố Châu ngồi trên ghế sofa vắt chéo chân, vẻ mặt hống hách sinh sự.
“Khỏi cần gọi.”
Người phụ nữ trung niên từ ngoài cửa bước vào, nhìn những nữ nhân viên của khách sạn đứng thành hàng cúi đầu trước một người phụ nữ chẳng ra gì mà trong lòng rất khó chịu. Nhưng với người có kinh nghiệm lâu năm như bà ta, vẫn là chuyên nghiệp cúi chào cô ả, rồi nghiêm chỉnh đứng thẳng người đối mặt.
“Tất cả đứng thẳng lên cho tôi.”
Giọng nói uy nghiêm vang lên trong căn phòng, khiến những cô gái vì thế mà ưỡn ngực đứng thẳng lên.
“Bà là quản lý ở đây?”
Trương Tố Châu híp mắt nhìn một lượt từ đầu đến chân bà ta, trong lòng không khỏi xem thường. Cứ ra vẻ đi, đằng nào mà chẳng cúi đầu dưới gót của ả.
“Đúng vậy.”
“Tôi muốn bà đuổi việc đám người này.”
Ả hất mặt về đám người kia, giọng như ra lệnh.
Những nữ nhân viên này đều là người mới. Cho nên khi nghe thấy vậy liền run nhẹ, nhưng vẫn không cúi đầu. Vị quản lý này đáng sợ lắm, nếu không nghe theo bà ấy thì hậu quả tự gánh không nhỏ.
“Cô có thể khiếu nại những việc mà mấy cô gái này của tôi đã làm không đúng với tôi, từ đó tôi sẽ…”
Không để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-tuong/2633305/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.