Chẳng mấy chốc John gửi tin nhắn kèm địa chỉ đến cho Lệ Thành, anh theo đó mà đến căn nhà còn đang xây dở ở ngoại ô, lô đất “một triệu tỷ”.
Triệu Chí Viễn muốn đi theo nhưng lại bị anh ngăn cản.
Một mình anh xách theo cặp táp để những tài liệu kia đi vào căn nhà.
Mà ở giữa, người đàn ông đang ngồi trên ghế như một vị vua chúa, nhàn nhã nhìn theo từng bước chân chậm chạp của anh.
“Cũng nhanh đấy.”
Nhìn lên đồng hồ vừa chạy đúng ba mươi phút, John cảm thán.
“Thứ anh cần, tôi đã mang đến. Cô ấy đâu?”
Anh không nhiều lời, muốn nhìn thấy cô càng sớm càng tốt.
“Vội gì chứ? Tôi không có giết người còn giá trị, cậu biết mà.”
“…”
“Mà cậu đến thật này, còn đi một mình nữa. Đàn bà đúng là tai họa.”
“…”
Thấy anh cứ mãi không trả lời, hắn cũng không có nhàm chán gợi chuyện mãi như vậy được, liền ngồi thẳng dậy:
“Bao nhiêu năm trù tính trả thù cho mẹ, cuối cùng lại thất bại trong tay của một con đàn bà,. Cậu thấy có đáng không?”
“Đáng hay không tự bản thân tôi biết rõ, mau cầm lấy thứ anh cần rồi trả cô ấy lại cho tôi.”
“Được, để người của tôi kiểm tra thứ trên tay của cậu trước đã.”
Thấy anh cương quyết như vậy, hắn không đùa giỡn nữa liền chỉ cái cặp táp trên tay anh.
“Tôi muốn thấy cô ấy trước, hai bên trao đổi. Dù sao thì tôi cũng đi một mình, tài giỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-tuong/2633298/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.