Nhớ lại bức thư cô vô tình thấy được ở trong khung ảnh chụp chung của ông nội và cô:
[Tiểu Nhiễm bé nhỏ của ông.
Khi cháu đọc được bức thư này thì có lẽ là ông đã không còn bên cháu mỗi ngày nữa.
Thứ cho ông tuổi già sức yếu, không thể nào đấu lại một kẻ đầu xanh sức lực tràn trề. Thịnh Thế là cả một đời tâm huyết của ông, không ngờ đến cuối đời lại nhận được những tin dữ thế này.
Tiểu Nhiễm, đừng đau lòng nhiều quá. Sau khi ông mất con chỉ được đau lòng ba ngày thôi, những ngày tiếp đó không được đau lòng nữa biết chưa?
Phải biết bảo vệ bản thân, ta đã nhờ lão Lệ rồi. Ta biết con lúc nhỏ từng gặp Lệ Thành, cũng thích nó nhỉ? Kết hôn với nó, không thiệt cho con, thằng bé còn là một "xử nam" đấy. (được rồi ông nội, người đừng có đùa nữa được không?)
Ta biết với tính cách ương ngạnh của con nhất định là sẽ tìm cho ra sự thật rồi mới thôi. Ta đành nói trước cho con biết, những thứ tài liệu quan trọng ta đã cất giấu ở chỗ Lệ Thành rồi, tự kết hôn với nó mà tìm đi.
Ta không thể sướng như lão Lệ, không được ôm chắt, thật quá bất công.
Khương Đào.]
Nguyên văn lá thư cuối cùng của ông nội để lại cho cô là như vậy, tuy có chút tâm tư chọc tức người khác, nhưng chung quy vẫn có điểm mấu chốt.
Vì thế cô đã đồng ý kết hôn với Lệ Thành, ban đầu thì tên kia có vẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-tuong/2633299/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.