Trước khi đi, Cừu Lệ đưa hộp quà đến trước mặt cô, chờ mong nhìn cô, nói: "Mở ra xem." Trong lòng Khương Vũ có một linh cảm không tốt. Vỏ hộp quà vô cùng tinh xảo, chỉ nhìn bề ngoài, liền biết giá trị không nhỏ. Cô cũng không có bộ dáng như là Cừu Lệ mong chờ, dùng tâm tình chờ mong vô cùng mở nó ra. Ngược lại, cô vô cùng kinh hoảng, cầm hộp quà, tay đều không nhịn được run rẩy.... Mở hộp quà nhung to, bên trong là một hộp nhạc thủy tinh, tinh xảo đặc sắc, trên vải nhung màu lam là một thiếu nữ múa ba lê làm bằng thủy tinh. Toàn thân thiếu nữ đều làm bằng thủy tinh, váy xòe ra vô cùng chân thật, điêu khắc tinh xảo. Đặt thiếu nữ ở mặt ngoài hộp âm nhạc bóng loáng như gương, sẽ có giai điệu Hồ thiên nga chậm rãi vang lên. Thiếu nữ thủy tinh nương theo giai điệu âm nhạc, ưu nhã vung tay múa trước gương. "Đẹp không?" Cừu Lệ chờ mong nhìn về phía cô, nhưng anh lại không nhìn thấy vẻ ngạc nhiên trên mặt của Khương Vũ, ngược lại, giữa hai lông mày của cô tràn đầy nặng nề. "Đẹp lắm, em rất thích." Nụ cười trên mặt Cừu Lệ dần chìm xuống: "Nói dối, em không thích." Hộp âm nhạc ba lê thật sự rất đẹp, thiếu nữ bằng thủy tinh lấp lánh trên mặt kính như là băng tuyết.... Nhưng mà, Khương Vũ chỉ cần vừa nghĩ đến anh phơi mình giữa ánh nắng chói chang, làm công việc khổ cực như vậy để đổi lấy lễ vật, cô thật sự rất khó vui vẻ, yên tâm thoải mái nhận lễ vật này. Khương Vũ không muốn làm anh thất vọng, cố gắng làm ra biểu tình ngạc nhiên, nhưng cô không phải là cô gái có thể giấu vui buồn vào sâu trong lòng. Mà Cừu Lệ... Lại là thông tuệ cỡ nào. "Tiểu Vũ, em thật sự không am hiểu ngụy trang." Cừu Lệ lạnh lùng đẩy hộp âm nhạc ra: "Không thích thì thôi." Khương Vũ rốt cuộc không nhịn được, cũng không giả bộ nữa: "Vì thế, anh làm việc... làm gia sư khổ cực như vậy, chính là muốn mua cái này cho em?" "Làm gia sư thì khổ cái gì." Cừu Lệ nhàn nhạt nói: "Mỗi ngày ngồi điều hòa, trông trẻ nhỏ làm bài, mình còn có thể đọc sách, tiền dạy học 1 tiếng 200 tệ, lễ vật này tính là cái gì." Khương Vũ sâu sắc nhìn Cừu Lệ, cuối cùng, đáp lại nguyên lời nói của anh: "Nói dối." "....." Hai người không nói gì mà đối diện chốc lát, Cừu Lệ mấy lần muốn mở miệng, nhưng cái gì cũng không nói được, cuối cùng chỉ trở về im lặng. Hồi lâu, Cừu Lệ đặt thiếu nữ thủy tinh lên mặt gương thủy tinh, giai điệu lanh lảnh vang lên, thiếu nữ ôm tay, chậm rãi xoay tròn.... Cừu Lệ nằm nhoài bên cạnh bàn, lẳng lặng nhìn nó. Trái tim cũng dần bình tĩnh lại. Không biết bắt đầu từ lúc nào mà anh đã yêu ba lê, mặc dù không quá biết thưởng thức, nhưng anh cảm thấy... Đó là đẹp, là có thể làm anh quên hết đau khổ, quên đi những ký ức đau thương. Quên đi địa ngục mà anh từng thấy..... Mà những cái này, chỉ bởi vì cô gái mà anh thích yêu quý ba lê. Khương Vũ ôm đầu gối, ngồi trên ghế sa lon, lẳng lặng mà nhìn bóng lưng của anh, trong phòng bao quanh giai điệu Hồ thiên nga ưu nhã, hai người đều chìm đắm vào trong khoảnh khắc cả hai cùng im lặng này. Có thể nói cái gì chứ. Tất cả mọi thứ của cô đang dần thay đổi, cô cố gắng tiến về tương lai, tìm được ba, sắp được đoàn viên, hạnh phúc đến sắp mê muội rồi. Nhưng lại quên thiếu niên bên cạnh vẫn là đời người đau khổ như cũ. Hồi lâu, cô duỗi đầu ngón tay, chọc chọc vào lưng anh. Cừu Lệ ngoảnh mặt sang, sườn mặt có chút lạnh lẽo cứng rắn: "Món đồ này, em có cần không?" "Em không cần được, nó quá đắt rồi." Đắt không phải là giá cả, mà là tất cả những cực khổ Cừu Lệ phải chịu. "Vậy anh thì sao, em còn cần chứ?" Khương Vũ nhìn ra sự nản lòng của anh, nắm lấy ống tay của anh: "Anh cho, em sẽ lấy." "Anh từng cho rằng, cố gắng thi được thành tích mong muốn, đậu vào trường đại học top đầu, anh có thể rũ bỏ những đau khổ, anh từng cho rằng đây chính là lúc tốt nhất của mình. Nhưng em cũng thấy rồi, ngay cả việc dạy thêm, anh cũng không có cách nào nhận được." Anh thê lương cười: "Tốt cái rắm, anh cmn mãi mãi không tốt được." Khương Vũ nắm chặt lấy anh, cho dù anh đẩy thế nào, cô cũng cố chấp ôm chặt eo anh: "Thì sao chứ?" "...." "Nếu như không khỏi được, em nguyện ý ở địa ngục cùng anh. Sau này như thế nào cũng không sao, em thật lòng với anh." Cừu Lệ cũng không còn sức lực đẩy cô nữa, bàn tay run run của anh, đặt lên bàn tay của cô. "Này là em nói đó...." Thiếu niên xoay người đè lên cô, ấn cô lên lưng dựa ghế sô pha. Động tác của anh có chút thô bạo, Khương Vũ theo bản năng hơi rụt lại, hô hấp dồn dập, ngực cũng chập trùng bất định. Cừu Lệ cắn môi cô. Ánh mắt của anh hung dữ, cắn cô có chút đau. Khương Vũ cố gắng đẩy anh ra, thấp giọng xin tha: "A Lệ, em hơi sợ...." Lại gọi một tiếng.
"A Lệ." Thiếu niên ngày càng hung ác. Khương Vũ giãy giụa, suýt chút nữa lăn xuống sàn nhà với anh, có điều trong giây phút cô tiếp đất, anh đã ôm lấy cô, làm đệm dưới người cô. Bờ môi dán vào nhau, Cừu Lệ giữ sau gáy cô, ép cô hé miệng ra. Khương Vũ không chịu được tiết tấu như vậy, cô cắn môi dưới của anh, Cừu Lệ cảm nhận được cảm giác nhói nhói, thậm chí là vị tanh mặn ở môi. "Không phải nói thích anh sao, anh cái gì cũng cho em." Giọng nói của anh dịu dàng, nhưng động tác lại vô cùng không dịu dàng. Đại não của Khương Vũ đã thờ thẫn rồi, cô không biết nếm phải mùi máu của mình hay là của anh... Bộ dáng mất khống chế của thiếu niên, làm cô cảm thấy thất bại sâu sắc. Cừu Lệ có thể cảm nhận được cảm xúc của cô gái, cuối cùng ngừng hôn cô. Cô gái nhắm mắt lại, lông mi khẽ run run, tựa như đang chịu đựng tất cả. Không sai, chịu đựng.... Giống như tất cả những âm thầm chịu đựng đời trước của cô. Cừu Lệ lập tức hoảng loạn, cậu cuống quýt kéo cô dậy, luống cuống chân tay sửa lại đầu tóc cho cô. Khương Vũ mở mắt ra, bên trong đôi mắt đen nhánh hiện lên ánh nước, giọng nói run run: "Ai cũng không cứu được anh, ngoại trừ chính anh." Nói xong lời này, cô cầm túi của mình, chạy ra ngoài phòng, chỉ để lại một mình Cừu Lệ, chán nản ngồi sụp dưới đất. Thiếu nữ múa ba lê bằng thủy tinh, vẫn còn đang xoay tròn, uyển chuyển nhảy múa. Anh cáu kỉnh vung tay mạnh, cô gái rơi xuống đất, âm nhạc, im bặt. ..... Khương Vũ quay lại trung tâm nghệ thuật Esmera, đúng hẹn đi đến phòng học của Bộ Hy, Bộ Hy thấy dáng vẻ hồn bay phách lạc của cô, quan tâm hỏi: "Sao vậy, giận nhau với bạn trai hả?" Khương Vũ bình tĩnh mà gật đầu. Bộ Hy ngồi xuống bên cạnh cô, nói: "Nguyện ý nói với mình không?" "Thật ra cũng không có chuyện gì lớn cả, chính là anh ấy có lúc... rất cố chấp, bây giờ mình thật sự không biết nên làm như thế nào mới đúng." Bộ Hy suy nghĩ một chút, nói rằng: "Thật ra tình yêu trong tầm tuổi này, là cả hai cùng tiến bộ, cùng hướng đến tương lai xa xôi, mà không phải là tiêu hao lẫn nhau. Mỗi người đều là một cá thể độc lập, ai cũng không thể trở thành toàn bộ của nửa kia, nếu không nếu ngày nào đó cậu rời đi, thế giới của đối phương sẽ sụp đổ, mà tuổi này, ai có thể xác định được ai là người cuối cùng trong đời mình." Khương Vũ đương nhiên biết đạo lý trong lời nói của Bộ Hy. Nhưng trên thế giới này, làm gì có nhiều đạo lý đến thế. Cừu Lệ không phải là một thiếu niên bình thường, quan hệ của cô và cậu, chú định sẽ không giống với những đôi tình nhân bình thường. Cô vĩnh viễn không thể rời khỏi Cừu Lệ. Bộ Hy nhìn thấy rối rắm trên mặt của cô, vỗ vỗ vai cô: "Đừng nghĩ nhiều như vậy, cuối tuần này chính là đêm vũ hội giữa hạ, luyện tập thật tốt mới là chuyện chính đáng!" "Ừ." Khương Vũ dùng sức gật đầu, có lẽ, bọn họ cần thời gian bình tĩnh một chút. Sau khi luyện múa xong, có lẽ là không yên tâm, cô nhắn tin cho Cừu Lệ: "Em không tức giận, anh ngoan ngoãn nhé." Cừu Lệ chỉ nhắn lại bốn chữ: "Yên tâm thi đấu." .... Đêm vũ hội giữa hạ vô cùng náo nhiệt, có rất nhiều nhân vật nổi tiếng, cao tầng của Esmela cũng có mặt, còn có mẹ và bà ngoại của Bộ Hy. Đây là lần đầu tiên Khương Vũ nhìn thấy mẹ của Bộ Hy. Một vị lão phu nhân đầu lấm tấm hoa râm, cử chỉ tao nhã, mặc bộ sườn xám màu xanh thẫm, bên người có rất nhiều nghệ thuật gia của hiệp hội múa ba lê, cùng bà trò chuyện, bắt tay... Khương Vũ nghe Khương Mạn Y nói, Bộ gia quản thúc Bộ Đàn Yên rất nghiêm ngặt, hoàn toàn bồi dưỡng bà như người thừa kế gia tộc, lừa gạt ý nguyện của bà. Cái này cũng là nguyên nhân tại sao Bộ Đàn Yên lại phản nghịch như vậy. Đêm vũ hội giữa hạ lần này, học sinh tham gia không nhiều. Toàn bộ học sinh lớp ABC khóa mới đều tham gia, cũng không quá bốn mươi người, mà lớp DEF dường như không được vài người. Thế giới này không có công bằng tuyệt đối, ở Esmela, cho dù gia thế không thể quyết định tất cả, nhưng năng lực lại có thể quyết định danh vọng và địa vị. Trước ngực của mỗi học sinh đều đeo bảng hiệu đại biểu học sinh, bên trên viết lớp và tên tuổi. Khương Vũ bởi vì cô Tiết Gia Di đề cử, là học sinh lớp F duy nhất tham gia dự thi. Bởi vậy, trong vũ hội, mỗi khi có học sinh khóa trước đến, khi cố gắng tiếp lời với cô, liếc mắt nhìn bảng trước ngực cô, thì sẽ biết cô là 'trình độ' lớp F, không đủ tư cách để kết bạn. Khương Vũ đối với lần này rất bình đạm, theo cô mà nói, này khá tốt. Năng lực quyết định địa vị, vẫn luôn tốt hơn là tiền tài quyết định địa vị. Nếu không Tiết Gia Di xuất thân thấp kém, cũng không thể bò đến vị trí cao như này. Tiết Gia Di đến bên cạnh Khương Vũ, dặn dò cô: "Đợi lát nữa cuộc thi múa sẽ dùng chế độ loại trừ, mỗi người sẽ theo trình tự thay phiên nhảy, hòa âm cũng sẽ không dừng lại, các em phải căn cứ theo phong cách âm nhạc mà lựa chọn đoạn múa, nếu như không theo kịp, hoặc là không phù hợp phong cách, cũng sẽ bị loại trừ." "Loại trừ đến cuối cùng, người dư lại cuối cùng, chính là quán quân." "Nghe có vẻ như là đang chơi một trò chơi." "Nghe không giống như một cuộc thi nghiêm túc." Tiết Gia Di nghiêm túc trịnh trọng nói: "Nhưng em cũng không xem xem người ở bên dưới đều là những người nào, mẹ con Bộ gia không cần nói nữa, còn có chủ tịch hiệp hội và nghệ thuật gia của các đoàn kịch lớn, có tư cách nhảy trước mặt họ, em có thể nói đây không phải là cuộc thi nghiêm túc sao?" Khương Vũ căng thẳng hít sâu một hơi: "Em sẽ cố gắng hết sức." "Cũng không cần sợ hãi, lần này Bộ Hy đến rồi, không nhất định em với cô bé sẽ cạnh tranh, dù sao cũng không phải thắng cô bé, chỉ cần mạnh hơn hai học trò của Bạch Thư Ý, là được rồi."
Người mà bà ta nói chính là Thẩm Ngạo Thanh và Ôn Luân. Chỉ cần đánh bại hai người này, Tiết Gia Di liền có tư cách trở thành chủ tịch Esmela hơn Bạch Thư Ý. "Cuộc thi còn một lúc nữa là bắt đầu rồi, em có thể đến chỗ bàn ăn phía sau ăn chút đồ bổ sung thể lực, nhưng đừng ăn quá nhiều." "Vâng, cô Tiết." Khương Vũ đến bàn buffet, ăn một miếng socola, bổ sung thể lực cho mình. Lúc này, Bộ Hy đến bên cạnh cô, kéo cô nói: "Đi, mình dẫn cậu đi gặp mẹ mình." "A, chuyện này..." Cô còn chưa kịp từ chối, Bộ Hy đã lôi kéo cô đi đến trước mặt Bộ Đàn Tương rồi. Bộ Đàn Tương và Bộ Đàn Yên là chị em ruột, lớn hơn Bộ Đàn Yên ba tuổi. Khương Vũ đương nhiên cũng nghe về Bộ Đàn Tương, khi cô xem lý lịch của Bộ Đàn Yên trong cuốn tạp chí danh nhân, cũng nhắc đến người chị này. Trong tạp chí nói bà và Bộ Đàn Yên từ nhỏ đã là một đôi chị em, hai người đều học ba lê, khi còn nhỏ đã tài hoa hơn người. Sau đó tuổi tác dần lớn lên, chênh lệch giữa hai người cũng dần kéo dài, Bộ Đàn Yên có được thiên phú múa ba lê trác tuyệt, nhưng tính cách của bà là tự do tản mạn, không thích bị bó buộc. Mà Bộ Đàn Tương lại vừa hay ngược lại, bà yêu thích ba lê, nghiêm túc nghe lời giáo viên, theo đúng khuôn phép, nhưng thiên tư có hạn, sau khi chăm chỉ luyện tập đến mức độ cao nhất, cũng khó có thể tiến lên một bước nữa. Sau này, bà dần dần từ bỏ ba lê, bắt đầu tham gia và công việc của gia tộc, trở thành người tài giỏi có thể quyết định mọi việc trong gia tộc giống Vương Hy Phượng. Bộ Hy kéo Khương Vũ đến trước mặt Bộ Đàn Tương, nhiệt tình giới thiệu: "Mẹ, đây là bạn con mới quen, con đã từng nói với mẹ, bạn Khương Vũ." Bộ Đàn Tương mặc áo khoác kinh điển của Chanel, trong thời thượng lại lộ ra mấy phần khí chất tinh anh, bà không nhìn Khương Vũ, ánh mắt rơi xuống bản lớp F trước ngực cô trước, biểu tình nhàn nhạt --- "Ồ, chào cháu." Khương Vũ biết, bất kỳ cha mẹ nào cũng không hy vọng con cái mình chơi với một đứa bé thành tích không tốt, Khương Mạn Y chính là điển hình của kiểu ba mẹ như vậy. Mỗi lần Trần Vi đến nhà, trên mặt bà tràn đầy hoan nghênh, bởi vì thành tích của Trần Vi tốt. Phụ huynh đều như vậy, Bộ Đàn Tương tự nhiên cũng không ngoại lệ, bà liếc mắt nhìn bảng hiệu, trong lòng có cân nhắc, lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn Khương Vũ. Nhưng mà, trong giây phút nhìn thấy được cô, thân hình Bộ Đàn Tương rõ ràng run run. Bộ Đàn Tương xác thực bị dọa, phảng phất như là Bộ Đàn Yên quay về. Nhưng mà khi bà lần nữa đánh giá Khương Vũ, mới cảm giác không đúng lắm. Cô bé này còn trẻ như vậy, xấp xỉ tuổi của Bộ Hy, sao có thể là Bộ Đàn Yên chứ. Chỉ là hình dáng giống thôi. Bộ Đàn Tương che giấu cảm xúc thất thố của mình, nghiêm túc nói với Bộ Hy: "Thi đấu sắp bắt đầu rồi, con vẫn còn ở đây hàn huyên nói chuyện, để bà ngoại nhìn thấy, sẽ mắng con." "Biết rồi ạ." Bộ Hy nhìn ra mẹ không muốn mình tiếp xúc nhiều với Khương Vũ, tự bị mất mặt, kéo Khương Vũ rời đi: "Cậu đừng để ý, mẹ mình chính là như vậy, bà ấy nhìn thấy cậu là lớp F, cho nên..." "Không sao, mẹ mình cũng như thế." "Ha ha ha, đồng cảm." ..... Cũng không trách mẹ Bộ Hy sẽ như vậy, học sinh lớp F là học viên múa phổ thông nhất ở trong Esmela. Cả đời, có lẽ đều không có cách nào có được tên tuổi, chỉ có thể làm nền trên sân khấu. Những người được gọi là nghệ thuật gia và chủ tịch này, tự nhiên không để mắt đến cô. Có điều lúc trước Khương Vũ vào lớp F, hoàn toàn là do Bạch Thư Ý giận hờn, cô tuyệt đối không cho rằng thực lực của mình, sẽ trở thành nền cho người khác. Rất nhanh, Tạ Uyên lái xe đến, dừng bên thảm cỏ của vũ hội. Đại bộ phận cao tầng của Esmela đều tiến lên nghênh đón, lễ phép biểu thị hoan nghênh với ông. Bộ lão phu nhân khí định thần nhàn, nhìn thấy ông cũng xem như không nhìn thấy. Biểu tình của Bộ Đàn Tương, thì lại có chút vi diệu. Năm đó, chuyện của ông và Bộ Đàn Yên, người Bộ gia ít nhiều cũng đều nghe thấy. Đặc biệt là sau khi Bộ Đàn Yên chết, người đàn ông này xông vào nhà xác, yêu cầu sống thấy người, chết thấy xác, Bộ gia dường như điều động tất cả bảo vệ, mới có thể ngăn được ông. Sau này, bọn họ trơ mắt nhìn sự nghiệp của Tạ Uyên càng lúc càng lớn, nhảy một cái biến thành nhà giàu mới của Bắc Thành, thậm chí vượt qua cả hào môn liên hôn mà Bộ gia lựa chọn tỉ mỉ cho Bộ Đàn Tương. Lại sau đó, ông thậm chí không tiếc cạnh tranh ác liệt với Bộ gia, lấy giá đắt đỏ, mua đại đa số cổ phần của Esmela, càng làm cho người Bộ gia lúng túng vô cùng. Cho nên thấy được, cũng như là người dưng. Tạ Uyên chưa từng tham gia loại vũ hội này, bởi vì Esmela chẳng qua chỉ là một trong rất nhiều tài sản của ông, ông chưa bao giờ nhọc lòng. Có điều lâm thời nghe được Khương Vũ sẽ biểu diễn trong vũ hội, lúc này mới vội vã chạy đến. Chỉ là muốn xem con gái biểu diễn mà thôi. Từ nhỏ đến lớn, ông đã vắng bóng trong rất nhiều khoảnh khắc chói sáng của cô. Bây giờ, Tạ Uyên tuyệt đối sẽ không bỏ lỡ bất kỳ cuộc thi nào của cô. Bạch Thư Ý đi lên phía trước, dịu dàng nói với Tạ Uyên: "Tạ tiên sinh, cuộc thi đã lùi nửa tiếng. Ngài nói bắt đầu, cuộc thi múa vũ hội của chúng ta mới chính thức bắt đầu." "Tạm thời không gấp." Tạ Uyên khoát khoát tay. "Được được, đợi Tạ tiên sinh chuẩn bị xong, chúng ta có thể bắt đầu bất cứ lúc nào." Tạ Uyên quét mắt ở thảm cỏ: "Tôi muốn đi xem Tiểu Vũ đã chuẩn bị xong chưa." Bạch Thư Ý: ".............."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]