Tạ Uyên nhìn mấy học sinh đang làm động tác khởi động ở thảm cỏ, tìm được Khương Vũ. Cô gái nhỏ mặc áo thể thao dệt kim hở cổ, tóc thắt bím đuôi ngựa, đeo tai nghe, còn đang ôn tập các bài hát khác nhau, múa theo biên độ nhỏ. Vừa xoay người, cánh tay đập vào lồng ngực cứng rắn của Tạ Uyên. Khương Vũ xoay người lại nhìn thấy ông, hơi kinh ngạc, vội vàng xin lỗi: "Xin lỗi chú Tạ, cháu không nhìn thấy chú." "Ta đã nói rồi, ta không phải là chú, ta là..." Tạ Uyên dừng lại, cuối cùng cũng không nói nữa, không muốn ảnh hưởng đến việc cô phát huy. "Tiểu Vũ, cháu cứ xem chú như là ba cháu đi." Khương Vũ biết, Tạ Uyên còn đang tìm con gái của ông, suy bụng ta ra bụng người, cô biết cảm giác đó, giống như những năm này cô khát vọng tìm thấy ba vậy. "Vâng." Cô gật đầu mạnh, nở nụ cười rạng rỡ với Tạ Uyên: "Nếu như tiên sinh không để ý, nguyện ý xem cháu như là con gái, cháu đương nhiên vui mừng, như vậy cháu liền có hai người ba rồi!" Tạ Uyên nhìn gò má ửng hồng mang theo nụ cười tươi vui của cô, bỗng nhiên cảm giác, có lẽ như vậy... cũng không tồi. Có được hai người ba thật sự yêu thương cô, còn có một người mẹ yêu thương cô nữa. Tay của Tạ Uyên rơi xuống vai cô, khẽ ấn ấn, dịu dàng nói: "Đừng có xem trọng cuộc thi này quá, vốn dĩ chỉ là một trò chơi, vui vẻ mới là quan trọng nhất." Khương Vũ gật gật đầu: "Chú Tạ cứ yên tâm. Cháu không quá để ý, nhưng cũng sẽ dốc hết sức." "Chờ cháu chuẩn bị xong, chúng ta có thể bắt đầu bất cứ lúc nào." "A?" Khương Vũ ngàn vạn không nghĩ đến, lâu như vậy chưa bắt đầu thi đấu, lại là đang chờ cô. "Tạ tiên sinh, cháu đã chuẩn bị xong, có thể bắt đầu rồi ạ." "Uh." Nữ sinh xung quanh đã sớm vểnh tai lên nghe, nghe được đối thoại của Tạ Uyên và Khương Vũ, từng người đều biểu hiện rất vi diệu. Bọn họ lúc trước xem thường không giao lưu với học sinh lớp F, sự tồn tại giống như trong suốt, lại có thể quen biết được nhân vật như là Tạ Uyên, vốn là rất không thể tượng tượng được rồi. Không nghĩ đến Tạ Uyên lại muốn chờ Khương Vũ chuẩn bị xong mới bắt đầu. Nơi xa còn có các chủ tịch, nghệ thuật gia đang đợi đó! Cô gái nhỏ lớp F này, đến tột cùng là lai lịch gì! .... Bạch Thư Ý nhìn Khương Vũ và Tạ Uyên, biểu tình lạnh lẽo. Bà ta thầm mến Tạ Uyên đã lâu, từ cái ngày mà vị nhà giàu mới này mua Esmela, bà ta nhìn thấy ông ở trong đại hội cổ đông. Ông nghiêng người dựa vào cuối bàn dài, mặt không đổi sắc nghe các cổ đông thảo luận kế hoạch phát triển tiếp theo của trung tâm nghệ thuật Esmela. Trong con ngươi đen nhánh kia, thấm đẫm bi thương và lạnh nhạt. Người đàn ông này, bỏ ra số tiền khiến cho tất cả đối thủ cạnh tranh đều cảm thấy hoang đường, mua Esmela, vốn dĩ tất cả mọi người đều cho rằng ông sẽ dùng hết sức mình phát triển một phen sự nghiệp. Nhưng mà, ông không làm gì cả, thậm chí một lời không nói, đối với tương lai của trung tâm nghệ thuật này, không hề để ý. Khi cao tầng* chiếu bức ảnh chụp chung của tất cả các khóa học sinh Esmela trên ppt, khi ppt chiếu đến khóa học của Bạch Thư Ý, Tạ Uyên mới có phản ứng, đôi mắt đen nhánh dán chặt vào một cô gái nào đó trong bức ảnh. *Quản trị viên cao cấp "Học sinh ưu tú nhất khóa đầu tiên chính là Bạch Thư Ý." Cao tầng kiêu ngạo giới thiệu: "Bây giờ cô ấy cũng là giáo viên của trung tâm nghệ thuật của chúng ta, ngoài ra, còn có Tiết Gia Di, Bộ Đàn Yên... Trung tâm nghệ thuật của chúng ta, có thể nói là bồi dưỡng từng đời từng đời diễn viên múa ba lê xuất sắc, mà chúng ta sẽ tiếp tục truyền bá ngọn lửa mới..." Tạ Uyên mắt điếc tai ngơ đối với lời nói của cao tầng, ông chỉ thâm tình tuyệt vọng ngắm bức hình kia.
Đã nhiều năm như vậy, ánh mắt lúc đó của ông, trở thành vết sẹo không thể xóa nhòa trong lòng của Bạch Thư Ý. Ông đến cùng là đang nhìn ai. Trong hơn hai mươi cô gái trong bức hình đó, rốt cuộc ai sẽ thành điểm cuối của ánh mắt ông. Bạch Thư Ý nghĩ nghĩ, đã nghĩ mười lăm năm, ròng rã mười lăm năm. Ngay lúc này, khi bà ta nhìn thấy Tạ Uyên xuyên qua đám người, đi đến trước mặt cô gái vô cùng giống Bộ Đàn Yên kia, ánh mắt lạnh lẽo bi thương của ông trở nên dịu dàng như nước... Bạch Thư Ý bỗng nhiên hiểu ra, người năm đó Tạ Uyên ngắm nhìn, không phải Bạch Thư Ý, không phải là Tiết Gia Di, mà là.... người phụ nữ đã mất kia! Người con gái Tạ Uyên đã nhiều năm nhớ mãi không quên như vậy, đã từng nếm trải nhiều đau khổ, thì ra là Bộ Đàn Yên. Bạch Thư Ý cảm thấy nực cười.... Danh dự mà bà ta theo đuổi, người đàn ông mà bà ta yêu thầm, tất cả những thứ mà bà ta khát vọng... đều bị người phụ nữ ấy giành mất, cho dù người phụ nữ ấy đã chết rồi, cũng không bỏ qua cho bà ta. Độc thân nhiều năm như vậy, thâm tình nhiều năm như vậy, đều thành chuyện cười. Mà Bộ Đàn Yên chết rồi, Khương Vũ dung nhan tương tự với bà ta, thiên phú cũng không kém bao nhiêu lại đến, cố gắng cướp đi tất cả những gì bà ta đã từng cố gắng, thậm chí cướp đi cả người bà ta yêu. Chẳng trách lúc trước Tạ Uyên sẽ miễn phí học phí cho cô ta, bởi vì cô ta mà làm khó dễ với bà ta, trong đại hội cổ đông tìm lý do xử lý bà ta, làm bà ta khó xử.... Hết thảy đều có giải thích, tất cả đều có lý do. Bạch Thư Ý nắm chặt tay, hơi run lên. Thế gian này, đã từng công bằng sao. Bạch Thư Ý xoay người lại, tìm được Ôn Luân và Thẩm Ngạo Tình, lạnh giọng nói: "Hai đứa đã chuẩn bị xong chưa?" "Cô Bạch, chuẩn bị xong rồi ạ." "Nhảy cho tốt, trong ba vòng, phải loại Khương Vũ ra." Thẩm Ngạo Tình được kích thích ý chí, tràn đầy tự tin đảm bảo nói: "Cô Bạch yên tâm đi ạ." Ôn Luân không nói gì, anh ta và Khương Vũ đã từng hợp tác, biết được trình độ của Khương Vũ. Cô ấy tất nhiên sẽ là kình địch. ... Cuộc thi chính thức bắt đầu, từ diễn viên múa mạnh nhất của Esmela Bộ Hy lên mở đầu, một đoạn hòa âm piano nhẹ nhàng dần dần sâu lắng, sau đó lại thêm tiếng đàn violon, đàn cello, giai điệu ngày càng nhẹ nhàng. Bộ Hy sau khi lắng nghe vài giây, nhanh chóng xác định đây là Polina Semionova, cô thoải mái nở nụ cười, bước vào sàn nhảy bằng phẳng giữa thảm cỏ, theo giai điệu âm nhạc, nhảy một vũ điệu nhẹ nhàng. Mỗi một động tác đều tuyệt mỹ vô cùng, cuối cùng liên tiếp mấy động tác múa xoay tròn, phần kết hoàn mỹ. Hiện trường tiếng vỗ tay như sấm. Bộ Hy xuống sân khấu, Bộ Đàn Tương hài lòng gật gật đầu, cầm khăn giúp cô lau mồ hôi trên trán. Bộ lão phu nhân đôi mắt cay độc, lắc lắc đầu, tựa như cũng không cảm thấy quá tốt, chỉ cô mấy động tác không đúng tiêu chuẩn. Cô gái nhỏ này khuyết điểm không phải là trình độ, kỹ thuật đã rất thành thục rồi, thậm chí trong thế hệ diễn viên múa ba lê trẻ, không ai sánh được. Thế nhưng... Chung quy vẫn không hoàn mỹ. Trong mắt Bộ lão phu nhân, chân chính có thể làm được hoàn mỹ... E là chỉ có Bộ Đàn Yên. Mà Bộ Hy, vừa hay thiếu mất sự linh động và tùy ý của dì nhỏ mình. Hình thì có rồi, nhưng lại thiếu mất cái hồn. Sau màn biểu diễn của Bộ Hy, hòa âm không dừng, tiếp theo chính là Thẩm Ngạo Tình lên sàn. Bởi vì đã có màn biểu diễn vô cùng xuất sắc của Bộ Hy phía trước, bài múa của Thẩm Ngạo Tình, nhiều lắm chỉ có thể xem là đúng tiêu chuẩn, khiến người ta không tìm ra khuyết điểm, thế nhưng tiếng vỗ tay rõ ràng không nhiều bằng Bộ Hy.
Sau khi Thẩm Ngạo Tình xuống sân khấu, vẻ mặt không cam lòng, trong lòng thoáng có chút bất mãn. Không biết ai sắp xếp cô ta sau Bộ Hy, nếu như đổi thành người khác, vũ đạo của cô ta tuyệt đối không thể chỉ thắng được một chút tiếng vỗ tay này đâu. Sau đó, lại là mấy học sinh còn lại lên sân khấu, nam sinh nữ sinh đều có, có điều vẫn không có ai có thể vượt qua được người lên sân khấu đầu tiên là Bộ Hy. Ôn Luân cũng không tồi, một đoạn vũ điệu Hamlet vương tử, bày ra vẻ nam nhân u buồn đến cực hạn, hẳn là một trong số ít học sinh có thể so với vũ điệu của Bộ Hy, nhận được sự thưởng thức của những vị chủ tịch bên cạnh. Vòng thứ nhất, loại ra rất nhiều học sinh, bởi vì càng về sau, âm nhạc lại càng phức tạp. Học sinh bị loại, hoặc là không nhớ được động tác, hoặc là không theo kịp tiết tấu, bước chân không đúng, hoặc là nhảy sai điệu.... Khương Vũ của lớp F, dựa theo số thứ tự của lớp học, tự nhiên bị xếp cuối cùng. Mà bài nhạc của cô, vừa mới bắt đầu không có giai điệu, mà là một đoạn ngắn tựa như tiết tấu của chuông, học sinh hai mặt nhìn nhau, dồn dập suy đoán rốt cuộc là bản nhạc gì. Nhưng mà người múa lại chỉ có 5 giây suy nghĩ, sau 5 giây nếu như không nhảy được, sẽ bị loại. Tất cả mọi người đều cho rằng, người của lớp F chắc chắn thua rồi. Dù sao, lúc trước nhiều học sinh lớp BC bị loại như vậy, chỉ là “tiểu trong suốt” lớp F, thả lên căn bản đều là bia đỡ đạn, làm nên cho bọn Thẩm Ngạo Tình. Nhưng mà, khi mà đại đa số mọi người còn chưa phản ứng lại đây là giai điệu gì, Khương Vũ đã đá chân lên, bắt đầu múa. Cô phản ứng lại đầu tiên so với mọi người, đây là một phần của bản nhạc Carmen, mà theo giai điệu kinh điển vang lên, mọi người bỗng nhiên ngộ ra. Vũ đạo của bài này tiết tấu vô cùng nhanh, so với đoạn múa trước của Bộ Hy, thật ra độ khó càng cao hơn. Điệu múa của Bộ Hy là vô cùng ưu mỹ, mà Carmen của Khương Vũ, là nhiệt tình như lửa, mỗi một bước chân, phảng phất như đều giẫm lên đầu trái tim của mọi người, lại tựa như cùng người ly biệt. Ánh mắt của Bạch Thư Ý dán chặt vào Khương Vũ, quá khứ vũ đạo của cô, cuốn hút vô cùng, thế nhưng bộ phận chi tiết nhỏ khuyết điểm rất nhiều. Buổi dạ vũ này, dưới sân khấu có nhiều nghệ thuật gia chuyên ngành múa ba lê, Bộ lão phu nhân cũng ở đây, những người này tuyệt đối không để loại "nghiệp dư" như Khương Vũ tồn tại! Bà ta cố ý sắp xếp bài Carmen cho Khương Vũ, là bởi vì đoạn vũ đạo này yêu cầu với những chi tiết nhỏ của người múa vô cùng cao, ngay cả nhiều diễn viên múa nổi tiếng quốc tế, cũng khó đạt được tiêu chuẩn. Loại tiểu nha đầu mới ra đời như Khương Vũ này, gặp phải đoạn nhạc này, lại trong những trường hợp này, chờ chết đi. Nhưng mà, khiến cho Bạch Thư Ý không ngờ được là, đoạn múa này của Khương Vũ, sau khi làm được những chi tiết nhỏ tiêu chuẩn, sức cuốn hút lại không hề giảm chút nào! Cô vậy mà... lại trưởng thành nhanh như vậy! Khó có thể tin! Bà ta nhìn những người xung quanh, đặc biệt là Bộ lão phu nhân và Bộ Đàn Tương, bọn họ đang tập trung nhìn biểu hiện của Khương Vũ, vô cùng vi diệu. Đặc biệt là Bộ lão phu nhân, vị phu nhân khí định thần nhàn, từ trước đến giờ hỉ nộ chưa bao giờ hiện rõ, khi nhìn thấy đoạn múa này của Khương Vũ, trong mắt lại hiện ra xúc động vô tận. Không sai, đoạn múa cực kỳ ngắn gọn này của Khương Vũ, làm cho ba chữ kia lại một lần nữa xuất hiện trong đầu mọi người --- "Bộ Đàn Yên." Ngay cả Bộ Hy dưới đài, nụ cười trên mặt, cũng tiêu tán rất nhiều. Khoảng thời gian này, cô vẫn luôn hướng dẫn động tác của Khương Vũ. Vũ đạo mới bắt đầu của Khương Vũ, là thật sự có rất nhiều khuyết điểm, thậm chí làm cho Bộ Hy lần đầu tiên cho rằng, trình độ của cô, thật sự là học sinh lớp F.... Nhưng mà, chỉ trong thời gian huấn luyện ngắn ngủi, Khương Vũ giống như là bọt biển vậy, tiếp thu toàn bộ kỹ xảo của cô, thông hiểu đạo lý, sau đó vận dụng trên sân khấu. Thiên phú như vậy, năng lực như vậy.... Cho dù là Bộ Hy, cũng không thể không thay đổi sắc mặt. Cô một lần nữa nhìn kỹ lại vị bạn học của mình, đồng thời nhớ lại câu nói cùng cô cạnh tranh queen kia, âm thầm hoảng sợ. Câu nói kia, không phải là đùa. Là thật.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]