Bỗng ai đó nắm lấy bàn tay Ngọc Thuần, lời nói dịu dàng êm tai. 
"Cứ tưởng nhìn nhầm đấy, em vừa từ cửa tiệm về à?" 
Hóa ra là Huân Phong, ban nãy vì mải nói chuyện với Doãn Kỳ mà cô chẳng nghe tiếng anh ta gọi. 
"Em vừa xong việc, còn anh đi đâu đấy?" 
"Thế em đã ăn tối chưa? Nếu không anh đưa em đi ăn!" 
Ngọc Thuần ậm à ậm ừ khó lắm mới tìm về giọng nói của mình, cô bối rối từ chối Huân Phong. 
"Để lần sau đi, Chi Ái mua đồ về nấu cơm rồi, anh tự đi ăn một mình nhé." 
Huân Phong nắm chặt cổ tay Ngọc Thuần không buông. 
"Cơm nhà thì ăn khi nào cũng được, khó khăn lắm em mới rảnh đi với anh đi. Anh biết chỗ này ngon lắm!" 
Nói xong Huân Phong liền kéo Ngọc Thuần theo mình, anh kéo rất mạnh tưởng chừng cổ tay Ngọc Thuần đã gãy làm hai. Cô chạy theo bước chân Huân Phong, tầm vài bước Ngọc Thuần quay đầu vẫy tay chào Doãn Kỳ đang đứng nhìn mình. Ngọc Thuần ái ngại thầm xin lỗi Doãn Kỳ vì bỏ rơi anh giữa đường, biết làm sao được cô cũng không còn cách nào khác. 
Huân Phong hôm nay rất lạ, không còn nho nhã lịch thiệp như lúc đầu, lời nói và hành động đều bắt ép cô theo ý anh ta, còn cả việc Huân Phong cố tình ngó lơ Doãn Kỳ nữa, thật khó chịu! 
Đi được nửa đường Huân Phong chợt dừng chân anh ta nhìn vào con hẻm tối bên trái, gương mặt biến sắc đối diện Ngọc Thuần, giọng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-tinh-nhan/2624733/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.