Muốn đi đến căn nhà phía sau bắt buộc phải đi qua căn phía trước, Doãn Kỳ khom lưng dẫn theo Ngọc Thuần bước chân chậm rãi, nhẹ nhàng băng qua hang ổ đạo tặc. Bọn chúng đang ở bên trong uống rượu, không phát hiện bên ngoài có người.
Một kẻ bụng bự cười ha hả nói: "Ngày mai có đoàn buôn từ phía Nam đến, chúng ta chặn bọn chúng giữa đường sau đó giết sạch."
Một tên khác hỏi: "Vậy còn lũ nhóc thì sao, chúng ta nên làm gì với bọn nó?"
"Chờ thêm hai ngày sẽ có người đến kiểm tra hàng, đứa nào không bán được thì bán nó cho bọn quan phủ làm đầy tớ."
Ngọc Thuần khều tay Doãn Kỳ nháy mắt ý hỏi anh có nghe không? Ở đây không chỉ có một mà là một lũ, bọn chúng buôn người có tổ chức.
Doãn Kỳ kéo Ngọc Thuần đến nơi an toàn, anh quan sát tình hình xung quanh, lúc chắc chắn không có kẻ thứ ba mới lên tiếng.
"Tôi đã kêu người đi báo quan rồi, một tí quan binh sẽ đến cô ở đây chờ, tuyệt đối không được chạy lung tung."
"Anh định làm gì?" Ngọc Thuần ngồi sát Doãn Kỳ cô mở to mắt tò mò.
"Đi loanh quanh xem còn gì nữa không?"
"Nhớ chú ý, đừng để bị bắt đấy." Chẳng biết cô nghĩ gì lại nói: "Không sao tôi có tiền, nếu anh bị bắt tôi sẽ bỏ tiền ra chuộc anh."
Doãn Kỳ bật cười, tình thế nguy cấp còn đùa được chỉ có thể là Ngọc Thuần, cô không biết anh cười gì, những lời cô nói là thật có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-tinh-nhan/2624730/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.