🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Đường xuống núi khó khăn hơn đường lên rất nhiều, cả cô và Doãn Kỳ đang bước trên con đường gồ ghề khấp khểnh, có nhiều đoạn dốc trơn như đổ dầu, phải khó khăn lắm Ngọc Thuần mới giữ thăng bằng cho chính mình.



Doãn Kỳ chết bằm cứ thao thao bất tuyệt về trí thông minh của mình, nào là đi con đường này dễ dàng hơn, con đường kia xuống núi nhanh nhất, cuối cùng cả hai lạc đường. Ngọc Thuần nhìn xung quanh bốn bề một màu đen, đường đi phía trước tối tăm mù mịt.



Ngọc Thuần gằn giọng: "Cho hỏi công tử có gì muốn nói trước khi về với ông bà không?"



Doãn Kỳ im lặng, cô thừa biết anh đang hổ thẹn.



"Xong rồi, lần này không cần về nhà luôn. Tại anh đấy thông với chả minh." Ngọc Thuần bực dọc giẫm nát nhánh cây khô: "Đi đường bình thường có phải hơn không?"



Bàn tay Ngọc Thuần được ai đó nắm chặt, trong bóng tối giọng nói của Doãn Kỳ vừa ấm áp vừa đáng tin cậy.



"Cẩn thận đây là khu vực có rất nhiều bẫy săn thú, chúng ta không biết nơi nào có bẫy, đừng tách nhau ra."



Ngọc Thuần nghe theo sự sắp xếp của Doãn Kỳ, anh đi rất chậm cẩn thận từng bước chân.



"Chúng ta đi với tốc độ này khi nào thì xuống núi?"



"Không biết nữa, có thể sẽ mất rất nhiều thời gian."



Dù không nhìn thấy gì Ngọc Thuần vẫn biết Doãn Kỳ đang nhìn mình.



"Sợ hả?"



"Không có, tôi chỉ lo Chi Ái không tìm thấy mình sẽ lo lắng thôi."



"Cô không lo

Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-tinh-nhan/2624729/chuong-39.html

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.