“Là ý gì?”
“Cũng có thể nói cuộc sống cô ấy sau này không khác gì cuộc sống người thực vật.”
Cuộc sống như người thực vật...
Như vậy cũng tốt, sau này có lẽ cô sẽ không còn bị hắn hành hạ nữa.
Diệp Cẩn Ninh gật đầu, hắn không nói gì mà rời khỏi bệnh viện.
Tai nạn, là do bị đâm trúng hay cô muốn tự sát?
Hắn gọi người đi điều tra rồi mình lái xe thẳng tới công ty.
Hắn vẫn còn có thể đi làm việc, hắn không lo lắng sao?
Đừng nói là có hay không, ngay cả bản thân hắn cũng không biết tâm trạng mình thế nào.
Lo lắng thì được gì, ở lại chăm sóc cô thì được gì, vốn dĩ cô cũng không thể tỉnh lại được. Vậy thà đến công ty giải quyết công việc đỡ phải tốn thời gian vì những chuyện vặt vãnh.
Có trách, chỉ trách hắn vô tâm.
Được hồi lâu, Phong Gia Lụy gọi đến. Tuy là bạn nhưng thực sự bí mật đó tới tận bây giờ chỉ có duy nhất hai người biết, hắn và cô. Nên Phong Gia Lụy cũng chẳng biết hai vợ chồng họ xảy ra chuyện gì mà lại lạnh lùng như thế.
“Cậu không đến với Thi Ngôn à?”
“Không, đang bận.”
Nói rồi hắn khoá máy ném ra đó.
Không biết thế nào mà bây giờ hắn thật sự rất bực bội, và ngay lúc này chỉ muốn... Phát tiết!
Diệp Cẩn Ninh về nhà rồi cho người gọi Tống Tư Lộ tới. Không bao lâu sau, cô ta đã trang bị đầy đủ mà ăn mặc thiếu vải đứng trước mặt hắn rồi.
“Cuối cùng cũng chịu gọi người ta tới rồi, người ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-tinh-bac-ha/184456/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.