Vậy là bao năm qua cô như một con ngốc, bị người ta lợi dụng mà vẫn thản nhiên như vậy.
Cứ ngỡ là có hiểu lầm, giải quyết ổn thoả là được. Nhưng cách giải quyết tốt nhất thời điểm này là cô phải chết mới có thể xong chuyện.
Đôi tay chống dưới sàn run run, Thi Ngôn gượng người đứng thẳng dậy.
Hắn đã sai lầm khi tin vào tình yêu, và giờ đây, cô cũng vậy.
Đó là cái giá phải trả sao?
“Xin lỗi!”
Cô nói rồi một mạch chạy thẳng ra ngoài.
Chẳng hiểu vì sao cô lại nói lời xin lỗi với một người đem tình cảm của mình ra đùa cợt như vậy.
Không sao, tình cảm có bị đùa hay không đùa cũng được. Nhưng tất cả đều là do ba mẹ cô gây ra, cô thay mặt họ nói lời xin lỗi...
Sau khi cô đi rồi, căn phòng lại trở về với bầu không khí yên tĩnh. Diệp Cẩn Ninh đến tủ rượu lấy một chai rượu loại nặng ra. Vết thương ở lồng ngực máu đã đông, vẫn có chút cảm giác tê tê nhức nhối.
Hơi thở có chút nặng nề, từng ly rượu dốc hết vào bao tử trống rỗng làm hắn nhanh chóng chìm vào trạng thái men say của rượu.
Diệp Cẩn Ninh đứng dậy, lảo đảo đi ra ngoài phòng khách. Tình cờ thấy cửa phòng Thi Ngôn không đóng, bên trong lại tối om hắn mới bước vào, nhưng chẳng thấy ai cả.
“Thi Ngôn.”
Hắn loạng choạng đi khắp nhà, từ trong bếp ra ngoài bếp, nhà vệ sinh cho tới phòng khách chẳng thấy ai cả.
Hắn không tìm nữa mới trở về phòng, vừa bước vào trong thì ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-tinh-bac-ha/184455/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.