Chỉ một chiếc cúc nữa thôi là sẽ hoàn toàn cởi bỏ được áo của cô.
Nói hắn là tên biến thái cũng được, cầm thú cũng được, bởi điều đó trước giờ chẳng phải là điều hắn quan tâm.
Mọi danh hiệu, mọi thứ tốt đẹp họ đều đặt lên người hắn, nhưng thực chất trước giờ hắn chẳng màng thừa nhận. Tự đề cao người khác đến khi biết được tất cả chuyện xấu rồi thất vọng có phải vô nghĩa lắm không?
Cánh cửa bỗng mở ra, Phong Gia Lụy bước nhanh vào, “Diệp Cẩn Ninh, cậu điên rồi!”
Hắn dừng động tác, tiện tay kéo chăn che lại cho Thi Ngôn.
Điên, có lẽ hắn sắp điên thật rồi.
“Tôi không biết giữa hai người rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, nhưng Thi Ngôn đã thành ra thế này rồi, với tư cách là bạn cậu thì tôi khuyên, đừng dày vò cô ấy vậy nữa. Cậu không thấy cô ấy đáng thương sao? Chỉ mới 20 tuổi, còn rất trẻ mà cậu đã đưa cô ấy đi phá thai, bây giờ tuổi xuân lại bị chôn vùi ở chốn bệnh viện này...”
Đúng vậy, cô đáng thương, rất đáng thương là đằng khác. Quen biết hắn, yêu phải hắn đã là một thiệt thòi định sẵn rồi.
Như hắn đã nói, cho dù cô có chết thì hắn cũng không để cô yên. Như vậy hắn còn sống một giây, một khắc nào nữa thì cô vẫn sẽ chịu đau khổ. Chỉ khi hắn chết đi mọi chuyện sẽ được chấm dứt!
Hắn cũng là người nên cũng có quy luật sinh tử như bao người khác, nhưng không phải ai ai cũng có thể giết chết được hắn. Và người có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-tinh-bac-ha/184457/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.