“Ôm thế này, còn lạnh không?”
Không lạnh nữa.
Rất ấm.
Cảm giác hạnh phúc ngay thời khắc này cuối cùng cô cũng đã đợi được rồi.
Cũng rất lâu rồi hắn mới ôm lại một người với cảm giác như thế này.
Diệp Cẩn Ninh ôm cô vào trong phòng, cả hai cuộn người trong chăn như sâu con nằm trong kén.
Cửa bị khoá trái làm Phong Gia Lụy muốn vào kiểm tra bệnh tình cũng không vào được.
Số lần hắn tỉnh táo không nhiều, vì vậy cứ cảm thấy buồn ngủ mãi, làm cả người càng ngày càng suy nhược.
Những việc hắn có thể làm lúc cuối đời bây giờ chỉ có thể là khiến cô mỗi ngày đều có cảm giác an toàn.
“Hận anh không?”
“Hận.”
“Vậy hãy đến trả thù anh đi, có bao nhiêu ấm ức hãy trút hết lên người anh.”
Cô ôm hắn chặt hơn, giọng nói rất khẽ, “Sẽ, nhưng đợi anh hoàn toàn khoẻ lại đã, lúc đó tính sổ nốt một lần.”
Chỉ có điều... sẽ không bao giờ có ngày hắn khoẻ lại!
Thi Ngôn ngáp một cái rồi dụi đầu vào lòng hắn, một lúc sau không có động tĩnh gì chắc đã ngủ rồi. Cô còn có rất nhiều điều muốn nói, nhưng không được rồi, buồn ngủ quá nên phải ngủ một giấc đã rồi nói sau.
Giá như lúc nào hắn cũng như thế này, cô có thể trở thành chú mèo nhỏ mà mặc sức dựa dẫm.
Bên ngoài cửa sổ tiếng gió xào xạc, trời dần chuyển tối màu. Lại sắp mưa nữa rồi, đông năm nay mưa nhiều hơn mọi năm nhỉ.
Để cô ngủ được một lúc thật sâu, Diệp Cẩn Ninh mới nhẹ nhàng bước xuống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-tinh-bac-ha/1503310/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.