Phong Gia Lụy đưa Thi Ngôn đến gặp Diệp Cẩn Ninh. Tại căn phòng chăm sóc đặc biệt có vô số y tá túc trực bên cạnh.
Hắn vẫn hôn mê bất tỉnh nằm lặng ở đó, còn phải hít thở bằng ống oxi.
Biết là đang ở bệnh viện, thế nhưng không khí trong căn phòng này, sự yên tĩnh ở đây quá mức đáng sợ.
Phong Gia Lụy ra ám chỉ, các cô y tá hiểu ý lập tức rời khỏi, trả lại không gian cho hai người.
Hắn thực sự đã hôn mê từ hôm đó tới giờ ư?
Trên đường đến phòng hắn, Phong Gia Lụy đã nói rõ hết tình hình cho Thi Ngôn nghe rồi, nhưng đó là ở một diễn biến khác. Và đương nhiên đó chắc chắn là kết quả Diệp Cẩn Ninh mong muốn cho Thi Ngôn biết.
Bệnh của hắn đã sắp khỏi rồi, chỉ cần thực hiện điều trị đúng đắn thôi.
Hắn hôn mê lâu như vậy... có lẽ là đang ngủ, đang nghỉ ngơi. Dạo này hắn đã quá mệt mỏi rồi.
Chỉ cần cô vui, hắn cũng sẽ vui, vì thế bệnh tình sẽ dần hồi phục.
Còn rất nhiều điều nữa...
Cô bây giờ đã đặt niềm hi vọng hoàn toàn vào những lời nói ấy, những thời khắc như thế này càng phải suy nghĩ theo chiều hướng tích cực.
Nhưng sao có chút cảm giác khó chịu...
Những lời nói biểu hiện hay ho tốt đẹp về bệnh trạng của Diệp Cẩn Ninh, thâm sâu bên trong lại là trái ngược hoàn toàn.
*Thi Ngôn, xin lỗi! Đã lợi dụng sự tin tưởng của cô... Và đây sẽ là lần cuối cùng, xin hãy tha thứ*!
Cô đi đến gần cạnh Diệp Cẩn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-tinh-bac-ha/1503309/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.