Thi Ngôn gọi hắn, mò mẫm tìm kiếm thân hình to lớn đó. 
Hình như hắn ngất rồi, mà bên cạnh còn có rất nhiều máu nữa... 
Cái cảm giác bất lực này nó còn khó chịu hơn cả cảm giác khi hắn phát tiết lên người cô mà không có cách nào kháng cự. 
Diệp Cẩn Ninh... Hắn sẽ không xảy ra chuyện gì chứ? 
“Có ai không... Giúp tôi với...” 
Cô gọi khan cả cổ họng nhưng không một ai nghe thấy, mà giờ trời cũng đã sẫm tối. 
Để lâu như vậy hắn sẽ nguy kịch mất! 
Thi Ngôn vịn vào thành giường gắng gượng đứng dậy, cô phải vấp té rất nhiều lần mới tìm ra được đường đến cửa. 
Nếu như thật sự mắt cô không thể nhìn thấy được gì nữa, ngày tháng về sau cô sẽ sống thế nào đây... 
Bị va phải một ai đó, cô lại một lần nữa đau đớn nằm nhoài trên sàn. 
Cuối cùng cũng có người tới rồi! 
“Cẩn Ninh...” 
Người đó gọi tên hắn, là giọng của phụ nữ, Tống Tư Lộ? 
Tống Tư Lộ vội vàng chạy đến bên hắn, không thể che đậy được cảm xúc mà tiếng nấc ngày càng rõ. 
Thi Ngôn được Phong Gia Lụy đỡ lại giường bệnh, cô hoảng loạng lay lay cánh tay anh. “... Cứu Diệp Cẩn Ninh, Gia Lụy, cầu xin anh cứu anh ấy...” 
“Được được, tôi sẽ cứu cậu ấy. Thi Ngôn, cô nhất định phải ngoan ngoãn ở yên đây, tự chăm sóc bản thân cho tốt.” 
Phong Gia Lụy nói xong lập tức đến đỡ Diệp Cẩn Ninh lên lưng rồi cõng hắn chạy nhanh về phòng cấp cứu. Tống Tư Lộ cũng chạy theo. 
Thi Ngôn bất động ngồi lặng thinh 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-tinh-bac-ha/1503308/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.