Phong Gia Lụy dừng lại một chút rồi mới nói tiếp, “Nhưng cậu cũng đừng lo quá, còn tùy thuộc vào khi cô ấy tỉnh lại nữa, không hẳn là sẽ không nhìn thấy mà có thể còn thấy mờ mờ.” 
Hắn quay lưng đi mà không nói gì. 
Bước vào phòng bệnh, nhìn cô gái đang nằm trên giường bệnh như đang ngủ, mắt còn quấn một vòng vải băng gạc. 
Nếu như hắn kịp thời đến với Thi Ngôn, có lẽ cô cũng không ra nông nỗi này. Chỉ tại khi ấy hắn cảm thấy như bản thân thật bất lực trước mọi việc đang diễn ra. 
Không thấy được cũng tốt, cô sẽ không phải thấy hắn ra đi vĩnh viễn. 
Diệp Cẩn Ninh đi đến ngồi xuống chiếc ghế đối diện giường bệnh, chăm chú quan sát cô. 
Vốn nhạy cảm với những thứ liên quan tới hắn, Thi Ngôn vừa nghe tiếng bước chân, hơi thở ấy, liền có chút bàng hoàng. 
Gọi tên hắn... 
“Diệp Cẩn Ninh?” 
“Là tôi.” 
Cô gượng người ngồi dậy, đôi tay vô thức sờ lên mắt. “Mắt tôi bị làm sao, sao lại che như vậy?” 
“Đừng lo lắng, cần gì cứ nói với tôi.” 
Khoảng thời gian sau đó cả hai chìm vào im lặng. 
Diệp Cẩn Ninh sắc mặt càng ngày càng biến sắc trở nên nhợt nhạt, từ lúc ở hội trường trở về hắn luôn theo dõi tình trạng Thi Ngôn mà lơ đi sức khoẻ mình. 
“Hôm nay là sinh nhật của Thi Ngôn, tôi phải làm gì cho em đây?” 
Sinh nhật? 
Đúng rồi, hôm nay là sinh nhật cô mà... Nhiều năm rồi cô cũng chẳng còn nhớ sinh nhật được tổ chức thế nào nữa. 
Cô không nhớ, nhưng hắn nhớ! 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-tinh-bac-ha/1503307/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.