Em thụ vì bệnh nặng mà anh công phải đi khắp nơi chữa trị nhưng chẳng thầy nào có thể chữa khỏi. Một ngày anh tìm đến một nơi có thể chữa cho em nó. Nhưng người chữa bệnh nói anh phải đáp ứng một điều. Đó là sau khi em thụ khỏi bệnh sẽ mất đi một phần trí nhớ. Lúc đó sẽ không nhớ công là ai. Không nhớ lúc trước mình và công từng là gì của nhau.
Bắt công phải làm cho thụ chán ghét mình. Em thụ được chữa khỏi bệnh thì anh công nửa vui nửa buồn. Vui vì người mình yêu cuối cùng cũng không phải chịu hành hạ vì bệnh tật nữa. Nhưng buồn cũng không kém, bởi tình yêu của hai người dành cho nhau sẽ bị mất hết, thực ra là mất một nửa, thụ sẽ không còn nhớ anh là ai, cũng chẳng còn nhớ hai người từng mặn nồng thế nào.
Tuy nhiên anh vui hơn là buồn, bởi anh tin tình yêu của hai người rồi sẽ được hàn gắn lại mà thôi, không gì có thể làm mất đi tình cảm của anh dành cho em được. Nhưng cuộc hành trình lấy lại kí ức còn rất dài, công bị ngược kinh khủng, bị thụ đối đãi chẳng khác gì người ở. Nhưng khi thấy công nói chuyện thân thân với ai thì thụ lại bắt đầu rớt nước mắt mà chẳng hiểu vì sao.