Từ đó về sau, Cổ Mộng Tiên càng trở nên quái dị, hình như không lúc nào không chú ý tới động tác của Cảnh Dịch Âm, có lúc còn hoảng hốt.
Đôi cánh tay kia rất lớn, nếu bị y chạm đến thì sẽ thế nào?
Đôi môi dày cương nghị kia, hôn lên sẽ có tư vị gì?
Một đống rối loạn, những suy nghĩ trước đây bị hắn coi là vô sỉ hạ lưu, thì bây giờ lại thường thường hiện lên trong óc, khiến hắn xấu hổ tới đỏ mặt.
Đến Tiểu Tứ cũng nhìn ra hắn tâm tình bất định, nhân lúc bốn bề vắng lặng, nhẹ giọng hỏi:
“Mộng Tiên thiếu gia, ngươi gần đây cứ là lạ, có tâm sự gì sao? Nói ra, có khi Tiểu Tứ có thể quyết định giúp ngươi.”
Tiểu Tứ dù sao cũng là người Cổ Mộng Tiên có thể tâm sự, trải qua một trận bôn ba cực khổ tới Dương Châu, cảm tình giữa bọn họ không còn giống chủ tớ, mà đã như là hảo bằng hữu. Cổ Mộng Tiên do dự một chút rồi mới nói:
“Tiểu Tứ, ta gần đây hình như là lạ.”
“Thân thể khó chịu sao?” Tiểu Tứ lo lắng hỏi. Mộng Tiên thiếu gia mới bị bệnh nặng, có lẽ gần đây đi đường quá gấp, khiến thân thể hắn không khỏe.
“Không, không… Không phải, là trong đầu ta loạn. Ta không biết bản thân xảy ra chuyện gì, trong đầu toàn bộ là…”
“Trong đầu thế nào?”
Cổ Mộng Tiên muốn nói lại thôi, nhưng Tiểu Tứ cũng có chút hiểu ý.
“Mộng Tiên thiếu gia, là chuyện liên quan tới Cảnh công tử sao?”
Tiểu Tứ đi theo hắn đã lâu, Cổ Mộng Tiên đơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-tien-tai-hoai/109106/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.