Ngày xuân tuyết tan, cây ở Phiêu Tuyết sơn trang cũng nhú mầm xanh non, tăng thêm vài phần xuân ý. Cổ Mộng Tiên cùng hạ nhân trong trang chơi cầu gỗ; Bạch Như Sương ngồi trong đình, ưu nhàn uống trà.
Vốn Cổ Mộng Tiên đã được chữa khỏi độc, nhưng thể chất quá mức hư hàn, có vận động thế nào cũng không chảy mồ hôi, Bạch Như Sương muốn hắn mỗi ngày chơi cầu hai canh giờ, cho đến khi nào chảy mồ hôi mới thôi.
Thế nhưng Cổ Mộng Tiên nhanh mệt, không được một canh giờ đã mệt tới trắng bệch cả mặt. Vào đình, Bạch Như Sương đưa cho hắn một chén trà, hắn mỉm cười nhận lấy, cổ họng khát khô, uống một hơi cạn sạch, nhưng trên trán vẫn không thấy dấu vết mồ hôi.
“Có chảy mồ hôi không?” Bạch Như Sương hỏi.
Cổ Mộng Tiên sờ trán, chỉ cảm thấy cơ thể hơi nóng, nhưng không thấy đổ mồ hôi. Cổ Mộng Tiên lắc đầu trả lời
“Không thấy, hình như không ra mồ hôi.”
Bạch Như Sương trầm ngâm một hồi. Độc của Cổ Mộng Tiên đích xác đã được giải, thế nhưng dù sao thời gian hắn trúng độc cũng dài, mặc dù giải được độc, nhưng chưa hoàn toàn thanh trừ hết dư độc trong cơ thể, vậy nên thể lực không tốt, sắc mặt luôn hơi tái. Vốn muốn hắn tự động đổ mồ hôi, thanh trừ độc tố, nhưng mồ hôi lại không ra.
“Đệ chưa tới mười tám, đã phá sự thuần khiết của thân thể…”
Trà trong miệng Cổ Mộng Tiên thiếu chút nữa phun ra. Hắn trợn to mắt nhìn Bạch Như Sương, ánh mắt Bạch Như Sương cũng rất nghiêm túc.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-tien-tai-hoai/109098/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.