Chương trước
Chương sau
Tại cao ốc Quảng Phương, một đám người quây lại thành một vòng.
Hiện trường thực sự rất hỗn loạn, chỉ có hai cảnh sát đang tới phiên trực trên giao lộ lúc đó đang giằng co với kẻ bắt cóc. Cố hết sức nhưng một mặt thì người dân thực sự quá đông đúc không thể kiểm soát được trật tự. Ở một phương diện thì kẻ bắt cóc lại hung hãn, con dao cầm trong tay kề sát ngay trên cổ con tin, từng luống sáng lóe lên từng đợt.
"Lùi ra sau! Lùi hết ra sau!" Một người cảnh sát đang hô to nhân viên đứng vây xung quanh xem, lại liên tục nói vào bộ đàm: "Tình huống khẩn cấp, yêu cầu chi viện!"
Một người cảnh sát khác: "Mau thả người ra! Thả ra!"
Kẻ bắt cóc không nề hà gì, cũng chửi ầm lên, trong lúc kích động, con dao kia run lên. Mọi người đứng ở xung quanh kêu sợ hãi.
Lệ Khôn rất nhanh đã tới, nhanh chóng quan sát hiện trường.
Chiếc Audi màu trắng đỗ ở ven đường, mặt đường vẫn còn dấu vết phanh gấp, chứng minh lúc đó xe bị bắt dừng lại. Bên cạnh xe, có một người mẹ trẻ tuổi run bần bật ngồi ôm đứa bé, vài ba người đi đường có tấm lòng hảo tâm đang an ủi: "Quá dọa người rồi! Cái thằng điên này không biết từ đâu tới, bắt lấy bạn nhỏ này không buông ra, nói là đòi tiền. Mẹ của em bé này cho tiền, khóc lóc cầu xin anh ta, thằng đó còn chê ít, như là bệnh tâm thần!"
Tiếp theo đó cảm xúc của tên bắt có này trở nên kích động, túm lấy bé trai chạy rất nhanh, vừa lúc Nghênh Thần đã thấy từ kính chiếu, em bé kia bị bế tới mức bất thường, Nghênh Thần không hề nghĩ ngợi nhiều mà đẩy cửa xe ra, dùng cửa xe đụng trúng kẻ bắt cóc, tay của đối phương buông lỏng, Nghênh Thần cướp ngay em bé lại từ tay anh ta.
Em bé được cứu, Nghênh Thần lại bị tên đó bắt cóc lại. Kề dao vào cổ cô, bị kéo dài tới cao ốc.
Anh cảnh sát đang trình bày tình huống: "Xem trạng thái này như đang lên cơn, phạm vào nghiện ma túy đã không quan tâm."(1): chưa hoàn hảo lắm sau sửa
Lệ Khôn gắt gao nhìn chằm chằm phía trước, kẻ bắt cóc gào rống, rít gào, người phụ nữa bị hắn ta thít chặt sắc mặt tái nhợt, môi không còn màu sắc.
Mặc vài giây, anh bài trừ đám người đi.
"Ơ, cậu, một mình? Muốn chờ chi viện không?" Nhận thấy được động tác của anh, cảnh sát có ý tốt nhắc nhở.
Lệ Khôn: "Các anh tiếp tục kêu gọi, phân tán đi lực chú ý." Dứt lời, anh nhỏ giọng hướng bên cạnh vòng.
"Tiếp viện sẽ tới lập tức." Cảnh sát lại khuyên. (lời muốn nói: đề mờ ông anh tui đi cứu vợ, ông cứ cản??? là sao??)
Loại việc xảy ra ở nơi công cộng này, kiêng kị nhất là hành động đơn phương độc mã, vạn nhất đối phương có đồng bọn, vạn nhất đối phương bị buộc vào tình thế nguy cấp, hậu quả không dám tưởng tượng.
Đương nhiên Lệ Khôn rất rõ ràng. 
Ánh mắt anh vẫn luôn để ý kỹ kẻ bắt cóc, không dời đi, cố chấp, không sợ, còn có một tia ẩn nhẫn, thả lỏng.
Trầm mặc đi tới, Lệ Khôn chỉ ném xuống một câu: "Cô ấy bị thương."
Sau đó không còn do dự, hoàn toàn bước nhanh đi vào trong đám người.
Trên người kẻ bắt cóc có mùi hương rất quỷ dị, làm Nghênh Thần thiếu chút nữa hít thở không thông. Thật ra cô đã cứng đờ, có thể cảm nhận được lưỡi dao cách rất gần động mạch ở cổ cô.
"Lấy tiền tới! Lấy tiền tới mau!" Tên đàn ông cuồng loạn, đồng thời cả thân thể cũng loạng choạng theo, con dao cũng nhanh như chớp mắt cứa vào cổ Nghênh Thần.
"A!" Đám người kêu lên sợ hãi.
Nghênh Thần chỉ cảm thấy giữa cổ đau xót, vết cắt dó có máu bắt đầu chảy ra.
Cô cắn môi, chân nhũn ra, tiếp theo lại trợn mắt, đột nhiên sửng sốt.
Bây giờ đang ở sảnh lớn của cao ốc, xung quanh có rất nhiều gian hàng triển lãm, có một bức gương để ngăn cách từng gian. Đối diện với Nghênh Thần có một mặt. Ảnh phản chiếu từ gương, cô thấy một bóng hình toàn màu đen, nhanh như tia chớp, đang tới gần từ phía sau.
Lệ Khôn cũng phát hiện cô đang nhìn anh, ánh mắt hai người lặng yên giao nhau giữa bức gương. Hết nửa giây, đôi mắt Lệ Khôn híp lại. Không tiếng động nhưng lại rất ăn ý, Nghênh Thần gật đầu cực nhẹ nhành.
"Anhđòi tiền phải không?" Nghênh Thần mở miệng, phân tán sự chú ý của kẻ bắt cóc, cô ra vẻ nhẹ nhàng nói: "Tôi có rất nhiều tiền, anh buông tôi ra, tôi đưa cho anh."
Thân hình kẻ bắt cóc khá cao, cúi đầu nhìn cô, khi đó hô hấp là phải há mồm thở dốc.
Dường như khá hữu hiệu? 
Nghênh Thần tiếp tục: "Ở trong ví tôi, không tin, anh mở nó ra, tôi......"
"Im miệng! Im miệng!" Kẻ bắt cóc đột nhiên lạnh giọng gào thét, đúng lúc này, hắn từ gương chiếu thấy được Lệ Khôn ở phía sau đang đi tới.
"Chúng mày gạt tao! Gạt tao!" Trường hợp nháy mắt đã mất khống chế.
"A!" Nghênh Thần theo bản năng mà ngửa đầu, tránh thoát được nạn kiếp dao.
Kia kẻ bắt cóc túm lấy tóc Nghênh Thần, hung hăng giật lấy. Nước mắt Nghênh Thần chảy ra, kêu đau: "Ôi!"
Lệ Khôn rốt cuộc cũng thiếu kiên nhẫn, bước nhanh về phía trước.
"Đừng tới đây! Tao muốn mày đừng tới đây!" Kẻ bắt cóc đúng là biết làm loạn, giữ chặt cổ Nghênh Thần rất gắt gao, chết cũng không buông tay.
Mọi sự xem thường của Nghênh Thần giờ đã bay đi hết. 
Mắt Lệ Khôn trầm xuống, xông tới thẳng trực diện, nhảy lên một cước đá trúng đầu gối kẻ bắt cóc. Kẻ bắt cóc buông tay ra, Nghênh Thần mềm oặt ngã trên mặt đất. 
Lệ Khôn ôm chặt lấy bả vai cô, bảo đảm an toàn cho cô rời khỏi trung tâm của nguy hiểm.
Nhưng cũng chính là trong lúc xảy ra sơ hở này, tên kia lại nhặt dao lên, đam thẳng vào vai Lệ Khôn.
Nghênh Thần kinh hoàng thét chói tai.
Lệ Khôn tinh mắt, cúi đầu thoảng qua, không chịu buông tha, dùng sức đẩy cô ra xa. Nghênh Thần bị đẩy ra ba bốn mét, Lệ Khôn lúc này mới quay người.
Tay không đánh với con dao, người dân kinh hô liên tục.
Người đàn ông kia hoàn toàn nổi điên, Lệ Khôn chạy di chuyển liên tục, cố ý dẫn người vào bẫy.
Đúng lúc này ——
"Lệ Đội!" giọng của Lâm Đức.
Lệ Khôn chỉ huy: "Sơ tán nhân viên!"
Các chiến sĩ: "Rõ!"
"Lâm Đức!"
"Có!"
"Mang cô ấy đưa đi!"
Nghênh Thần cả người còn đang ngốc, Lâm Đức chạy tới nâng cô dậy, "Chị, em cõng chị!"
Nghênh Thần như ở trong mộng mới tỉnh, giơ tay đẩy ra Lâm Đức: "Tôi không cần, cậu mau đi giúp anh ấy đi, anh ấy một mình ở trong! Cậu đi nhanh!"
Lâm Đức mũ sắt bị cô gõ tới mức choáng váng, vẻ mặt vô tội nhìn cô: "Đừng, đừng kích động, Lệ, đội trưởng Lệ không phải đang ở kia sao."
"......" Nghênh Thần thở phì phò, quay đầu lại thì vừa thấy.
Lệ Khôn đứng ở cửa, một tay nhẹ nhàng bắt lấy kẻ bắt cóc, tay khác cầm con dao, chính xác là nhìn cô một lời khó nói hết.
Kẻ bắt cóc bị chế trụ, áp giải lên xe cảnh sát.
Lệ Khôn và Nghênh Thần đi theo sau, khi đi qua đám người cũng không biết là ai đi đầu vỗ tay, đầu tiên là một cái, sau đó là liên tiếp, cuối cùng tiếng vang rung trời.
Quá đột nhiên, Nghênh Thần có chút ngượng ngùng. Cô liếc mắt nhìn Lệ Khôn một cái, người đàn ông này ngẩng đầu rất vô tư, mặt không đổi sắc, dường như đã tập mãi thành thói quen.
"Chị, em bôi ít thuốc cho chị trước đã?" Lâm Đức thò qua tới, vô cùng ân cần.
"Không cần, cảm ơn." Nghênh Thần từ chối có lệ, đôi mắt chỉ lo nhìn chằm chằm Lệ Khôn. Nhìn thấy người khác chuẩn bị tư thế phải đi, Nghênh Thần chạy chậm bước nhanh: "Từ từ."
Lệ Khôn dừng lại.
Cũng không biết anh đeo kính râm từ lúc nào, cặp kính đen che đôi mắt, không nhìn rõ ánh mắt.
Môi Nghênh Thần hơi cười, muốn nói lại thôi.
Cả người Lệ Khôn bắt đầu động đậy, cô cho rằng anh phải đi, vì thế theo bản năng mà duỗi tay kéo lấy cánh tay anh, vội vàng nói: "Anhđừng đi."
Lệ Khôn căng cứng.
Nghênh Thần đầu óc cũng tỉnh lại, tay rất nhanh đã buông ra.
Lệ Khôn nhìn miệng vết thương trên cổ cô, nhẹ nhàng nhíu mày, sau đó nhìn Lâm Đức đang ở phía sau Nghênh Thần hất hất cằm.
Lâm Đức hiểu ý, nhiệt tình mà chạy tới: "Chị, kỹ thuật của em cực kỳ tốt, một chút cũng không đau, chị tới đây hưởng tay nghề đi."
Nghênh Thần tâm tư mở rộng, tròng mắt chuyển động: "Được!"
Nhưng không đến hai phút ——
"Tê! Cậu nhẹ một chút được không?"
"Ai ai ai, đau quá, đau chết mất."
Lâm Đức bị dọa ngây người, một tay lấy băng vải, một tay lấy giảm đau, run run rẩy rẩy mà không dám thực hiện động tác: "Em, em thật sự rất nhẹ rồi."
Vành mắt Nghênh Thần đỏ bừng, phối hợp với miệng vết thương trên cổ cô, giả bộ đáng thương, trông rất thật.
Lệ Khôn cách đó không xa, làm bộ làm tịch như không thấy.
"Trời! Cậu xem chỗ này của tôi có phải hỏng rồi không? Có phải chảy rất nhiều máu không?"
Lâm Đức vẻ mặt ngốc: "Không, không......"
Nói còn chưa dứt lời, Nghênh Thần rất nhanh mà bấu cánh tay cậu ta một phen: "Hư!"
Lâm Đức chớp chớp đôi mắt.
Nghênh Thần chớp chớp đôi mắt.
Đến mức độ ám chỉ không thể nói, lại dựa vào trước đó có ấn tượng tốt với chị gái này, vì thế chiến sĩ nhỏ mơ màng hồ đồ bị thu mua ——
Lâm Đức gật dầu thật mạnh, giọng nói lảnh lót: "Không sai! Đúng là chảy nhiều máu quá!"
Lệ Khôn thầm mắng một tiếng, rốt cuộc không nhịn xuống được nữ, chân dài xải mấy bước đã đi tới.
"Đưa tôi." Lệ Khôn duỗi tay.
"Rõ!" Lâm Đức nhanh chóng nộp băng vải cùng các loại thuốc.
Lệ Khôn nhận lấy, để đồ vật xuống tâm tình vẫn còn đang rối loạn.
Sau đó quay đầu, nhìn Nghênh Thần: "Lại đây."
Nghênh Thần trong lòng nở hoa, ngoan ngoãn mà đi tới ngồi xuống chỗ anh, ngửa đầu chẳng khác nào con mèo nhỏ, hỏi: "Như vậy có thể chứ?"
Lệ Khôn: "....."
Nghênh Thần lại đem đầu ngẩng cao chút, ánh mắt tội nghiệp: "Vẫn là như này tốt hơn sao?"
Lệ Khôn liếc mắt một cái đã thấy được tâm tư của cô, xụ mặt.
Nghênh Thần bị anh  nhìn chằm chằm, liền tự giác nhận sai, đưa đầu thấp xuóng, thành thật đưa ra miệng vết thương
Bôi thuốc, sau đó đắp thuốc bột, Nghênh Thần miệng kêu oai oái, "Đau đau đau."
Lệ Khôn tay nghĩ nghĩ, lại tiếp tục, ấn, sức lực còn mạnh hơn so với lúc trước.
"Trời!" Nghênh Thần liếc ngang nhìn về phía anh, vành mắt đỏ ửng.
Lệ Khôn sửng sốt.
Lông mi Nghênh Thần chớp chớp, giọng nói mềm mại: "Không lừa anh, đau quá đau quá."
Được lắm tiểu gia hỏa, lọ thuốc rất nhanh bị Lệ Khôn bóp nát.
Ánh mắt anh thu lại, sau đó cảm xúc bình tĩnh, vẫn không tình nguyện làm động tác nhẹ nhàng.
Làn da Nghênh Thần trắng trẻo, lòng bàn tay chạm vào đi lên, giống điện giật.
Hai người kề sát, hô hấp đan chéo nhau, thật sự rất nóng. Đọng mạch Nghênh Thầnkinh hoàng, cần thiết muốn nói gì đó.
"Vừa rồi, cảm ơn." Giọng nói của cô rất bé.
"Ừ." Lệ Khôn mặt không đổi sắc.
"Rất nguy hiểm, anh....."
"Biết thì tốt." Lệ Khôn cắt nang lời cô, lạnh lùng đứng dậy, nghĩ thầm, em còn biết nguy hiểm à? Nguy hiểm còn con mẹ nó đi lên!
Nghênh Thần nhìn anh xoay người đi, bị cái lạnh thấu tim, vì thế cảm xúc cũng đi xuống.
"Chị, chị!" Lâm Đức kích động mà dịch sát:"Bôi xong thuốc chị cứ yên tâm, không để lại sẹo."
Nghênh Thần hờn dỗi còn chưa tan: "Anh ấy là đội trưởng của cậu?"
"Đúng vậy."
"Tôi cho cậu số điện thoại, người này viện trưởng của bệnh viện, rất có danh tiếng."
"Hả? Bệnh viện? Không cần không cần, độ y tá bác sĩ của bọn em rất lợi hại, bị súng hay dao làm thương, tất cả đều có thể chữa khỏi." Lâm Đức cảm tự hào.
"Đây không phải trị thương." Nghênh Thần hướng về phía bóng dáng Lệ Khôn nâng cao giọng nói: "Đây là chuyên trị bệnh mặt than!"
Cô giận tái đi giống như một cục đá ném vào cục bông mềm mại. Không biểu hiện ra cái gì, người nọ chưa cho cô đáp lại nửa điểm.
Nghênh Thần hít một hơi sâu, trong lòng ủy khuất không ai chống lưng, vì thế quay đầu đi không nhìn anh.
Vì phối hợp phá án, Nghênh Thần phải đi xe làm ghi chép.
Lâm Đức đi theo cô, mồm mép náo nhiệt, một hồi nói da của co giống củ cải trắng trong đất của bọn họ, một hồi nói cô có dũng khí dám đi đánh lộn với kẻ bắt cóc.
Nghênh Thần bị cậu ta chọc cười, tâm tình khôi phục chút, cố ý hỏi: "Đội trưởng của các cậu gọi là gì?"
"Lệ Khôn!"
"Nhìn lớn hơn cậu nhiều nhi, con lớn chưa?"
"Lệ Đội không kết hôn đâu!" Lâm Đức đầu óc bé nhỏ giản dị, lập tức kể ra hết mọi chuyện: "Anh ấy cũng không lớn lắm, 29, đúng là làn da hơi đen còn hơi già, nhưng cũng không có biện pháp gì, chạy tới tận cùng của thê giới, toàn đi đến những nơi khổ ải." (YYYY: da anh tu chỉ ngơi ngăm lúa bạch thui nha, cậu kể xấu anh tui)
Nghênh Thần: "Thật không? Mấy năm nay các cậu đi qua những nơi nào?"
Lâm Đức: "Ha ha, Israel, Iraq, có thể nghe được tiếng pháo gần chỗ ngồi, chúng tôi đều đi qua, gần nhất là đi Afghanistan!"
Lâm Đức không có nửa điểm oán giận kể khổ, biểu tình nhẹ nhàng thậm chí ngữ khí còn kiêu ngạo.
"Máy bay chiến đấu bay qua, vù -- vù! Mấy trái bom dội xuống, ầm ầm ầm! Nhìn phía trước đường đã bị rạch hẳn cái lõ to, hahaha."
Nghênh Thần trầm mặc hai giây, đã là có thể tưởng tượng ra ngay lúc đó lửa cháy cuồn cuộn.
Lâm Đức: "Đúng rồi, chị, không phải chị nói muốn đi xem mắt sao? Đi nữa không?"
Nghênh Thần cười, "Không đi."
"Nhưng mà chị cũng phải đi xem mặt sao? Chị còn đẹp hơn củ cải trắng trồng ở đất bọn em." Lâm Đức sờ sờ đầu, cười lộ hàm răng trắng.
Nghênh Thần trêu ghẹo: "Vậy còn cậu? Có bạn gái chưa?"
Lâm Đức mặt đỏ ngay lập tức, gương mặt cậu ta hơi nổi giận, điên cuồng lắc đầu, "Không có! Đội  bọn em ngoại trừ bỏ lão Lý, còn lại đều là độc thân!"
Nghênh Thần giương mắt: "Đội trưởng cậu cũng không có bạn gái?"
Lâm Đức: "Không có."
Nghênh Thần: "Không thể nào, anh ấy cao cao đại đại, thân thủ cũng không tồi, hẳn là có rất nhiều cô gái thích."
Lâm Đức: "Lời này có lý, đúng là rất có nhiều người giới thiệu cho đội trưởng Lệ, nhưng đội trưởng  Lệ cũng chẳng đáp lại, lạnh lùng." 
Một câu này, làm tâm tình Nghênh Thần vui vẻ phi thường, khóe miệng như ngậm một đóa hoa nở rộ.
Lâm Đức lại rất thành thật, bây giờ mấy lời qua lại đã làm cậu ấy coi Nghênh Thần trở thành chị em. Cậu ấy không đánh đã khai, bán đứng đội trưởng, kêu một tiếng: "Chị, em nói cho chị bí mật này"
Nghênh Thần nhướng mày: "Hử?"
"Chị ghé đây."
Lỗ tai Nghênh Thần thò lại gần.
"Em nói cho chị nha, tuy rằng đội trưởng Lệ  mấy năm nay không giao bạn gái." Lâm Đức nhỏ giọng, ánh mắt thi thoảng lại nhìn về phía Lệ Khôn, có tật giật mình sợ bị đương sự nghe thấy được.
"Nhưng có một lần, trong đội làm nhiệm vụ thuận lợi, nghỉ trước một đêm, phía trên nói là ăn cơm, mọi người đều uống rượu, Lệ Đội uống say." Lâm Đức: "Em là thuộc hạ tham ga quan ngũ bốn năm ở anh anh ấy, lần đầu tiên nhìn thấy anh ấy uống say."
Nghênh Thần lông mi kích động, ừ một tiếng.
"Buổi tối em đưa anh ấy về ký túc xá, nửa đêm, nghe anh ấy nói lời say, vẫn luôn kêu một cái tên, em nhớ không rõ lắm, nhưng khẳng định là nữ,  như là bạn gái cũ.
Giọng nói Nghênh Thần hơi run: "Bạn gái cũ à, nói cô ấy cái gì?"
"Ngữ khí rất nóng này, còn mang theo âm thanh khóc, mắng cô ấy là...... Lòng lang dạ sói."
Nghênh Thần tim thắt lại, tức khắc nhụt chí không tiếng động.
"Ai ôi, chị, chị nói xem, cô gái này làm chuyện gì, có thể làm cho đội trưởng Lệ thành ra như vậy?" Lâm Đức cào cào khuôn mặt đỏ như khoai lang của mình, tự dưng buồn bực.
Nghênh Thần cúi đầu, nhìn chằm chằm đôi giày của chính mình, sau một lúc lâu, mới không thật không giả mà đáp lại một câu: "Đại khái là, lúc ngủ anh ấy quậy ha."
Lâm Đức mặt đỏ lê: "Chị, thật sự chị sẽ nói lời chê cười ha ha ha."
Nghênh Thần thu lại thần sắc, nhìn khóe miệng cong cong ý cười của cậu ấy, trong mắt nhàn nhạt tia u sầu, rồi tản đi không dấu vết.
Tác giả có lời muốn nói: Thực ra Lệ bánh bao cũng không mệt, rốt cuộc một cô gái mười chín tuổi lại bạch lại nộn lại gan phì, các ngươi chính mình hướng kịch liệt chỗ tưởng tượng một chút.( thôi lười quá hẻng muốn edit nữa nên để nguyên cho mn đọc đó, sửa ssau ha)
HẾT CHƯƠNG 4
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.