Nghênh Thần trở lại chung cư, màn đêm đã buông xuống.
Cô nhìn gương ngó trái ngó phải, trên cổ kia nói quá là miệng vết thương mở quá sâu nhưng thật ra tuy có bị thương nhưng không tới mức đó, nghỉ ngơi hai ngày, ra cửa quàng khăn lụa là được.
Nghênh Thần đi tới sô pha ngồi xuống, suy nghĩ ngày mai xin nghỉ thế nào.Cô thuận tay mở TV lên, bật vài kênh, bị mục tin tức hấp dẫn.
Gì đây? Sự việc buổi chiều, đã lên TV nhanh như vậy? Hình ảnh tin tức là ảnh chụp ghép nối, từng cái một hiện lên, tái hiện màn mạo hiểm lúc ấy.
Nghênh Thần tua nhanh, nhắm chuẩn thời gian, nhanh chóng ấn tạm dừng —— Là lúc cô và Lệ Khôn một trước một sau đi ra khỏi đám người.
Lệ Khôn lạnh lùng cao ngạo, ngẩng đầu mà bước, lưng thẳng, trên tay áo huấn luyện có quốc kỳ biểu hiện chính khí.
Nghênh Thần nhìn nửa ngày, nghiêng đầu cười: "Vẫn là đẹp trai "man" sao."
Nói xong lại cảm thấy không thú vị, cúi đầu rũ mắt, chán nản, tắt TV.
Lúc này, di động vang, Đường Kỳ Sâm gọi tới.
"Làm sao vậy?" Nghênh Thần nhận nghe.
Đường Kỳ Sâm: "Em có khỏe không? Bị thương sao?"
Nghênh Thần do dự một chút: "Không có việc gì đâu."
Đường Kỳ Sâm: "Anh hỏi em có bị thương hay không?"
Sau đó thì thấy đầu bên kia gần như không thể nghe thấy một tiếng thở dài.
Đường Kỳ Sâm: "Anh ở Đông Quan tiếp khách hộ, không có cách nào chạy tới, ảnh bảo bí thư Triệu đưa thuốc cho em."
"Không cần phiền toái, thật sự em không có việc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-rang-em-o-ben-canh-anh/247/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.