Edit : Ong MD
Beta : Vô Phương
Dịch Vân Lạc nhìn Vô Tình kiếm mất đi nay đã trở lại, nhìn thật lâu, nhẹ nhàng vỗ về thân kiếm, cảm thụ được linh khí của thanh kiếm, nét mặt trở nên vui mừng.
“Sư phụ, vì sao kiếm của người lại ở dưới đáy biển?”
Kiếm dùng lâu có thể tâm ý tương thông với chủ nhân, nên nhìn thấy tình cảnh vừa rồi, Mộng Tịch không cần hỏi cũng biết, thanh trường kiếm trước mắt này nhất định là kiếm của sư phụ.
Chỉ có điều cô bé không rõ, bọn họ vốn đã người và kiếm hợp làm một, rốt cuộc là vì nguyên nhân gì, lại khiến cho sư phụ nhẫn tâm vứt bỏ nó như thế.
Ánh mắt Dịch Vân Lạc sâu không lường được, khẽ thở dài: “Kiếm này tên là Vô Tình, ngày đó tiên ma đại chiến sư phụ nghĩ nhất định sẽ bỏ mạng nên đã vùi nó dưới lòng Đông Hải, hy vọng một ngày nào đó có người hữu duyên sẽ tìm được, và nó lại thấy ánh mặt trời. Nhưng không ngờ nó lại quật cường như vậy, đến bây giờ vẫn ở lại nơi này.”
Thì ra là sư phụ vùi nó xuống dưới này, nhưng chuyện này thật khó tưởng tượng được, sư phụ cơ trí như thế, khó có khi lại hồ đồ như vậy.
Mộng Tịch cười nói: “Chẳng phải sư phụ nói mỗi thanh kiếm đều có linh tính sao, nó nhất định biết sư phụ chưa chết, nên mới ở đây chờ sư phụ đến mang nó đi!”
Vô Tình kiếm như nghe hiểu tất cả, ánh sáng bạc như ẩn như hiện, phát ra âm thanh ù ù giống như gật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-le-hoa-lac/1958/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.