Mùa xuân năm Cảnh Diệu thứ năm.
Hôm nay tiết trời u ám.
Đường Dư thật sự rất mệt. Hai bên mày nhíu chặt, cố gắng mở ra đôi mắt còn mơ màng, đảo quanh một vòng, cơn buồn ngủ bỗng biến mất, cô lập tức ngồi bật dậy.
Dụi dụi đôi mắt rồi lần nữa nhìn lại xung quanh.
Phía dưới là chiếc giường bốn cọc được làm bằng gỗ hoa lê màu vàng, phía bên ngoài có cửa khắc hình trăng tròn màu nâu đỏ, chia căn phòng lớn thành phòng trong và phòng ngoài, phòng trong phía sát tường là một căn phòng trống, chính giữa gian phòng ngoài là chiếc vuông đơn giản.
Không biết đây là nơi nào, nhưng chắc chắn không phải nhà mình. Cô khẽ cau mày.
Sau khi hoàn thành xong nhiệm vụ trước đó, đáng lẽ cô phải được hệ thống truyền dẫn về nhà mình.
AN9, có chuyện gì xảy ra vậy? Đường Dư dò hỏi hệ thống ở trong lòng.
【Xin lỗi ký chủ, cô đã gặp phải sự nhiễu loạn không gian và thời gian khi dịch chuyển tức thời, điểm đến bị dịch chuyển, cô xuyên vào một cuốn tiểu thuyết của thế giới cổ đại.】
Đường Dư nhíu nhíu mày, lại hỏi: Làm thế nào tôi có thể trở về?
【 Bây giờ thân thể và linh hồn của cô đã cùng nhân vật phụ Tạ Đường Dư trong cuốn truyện hòa làm một, cô đã trở thành nhân vật này, vậy coi như là đã tiếp nhận nhiệm vụ, cần phải hoàn thành nhiệm vụ thì mới có thể rời đi. Các thông tin về nhân vật và bối cản thế giới này đã được gửi cho cô, cô có thể xem nó sau khi nhận được.】
Đường Dư xem sơ qua và biết được một chút, nơi đây là một cái gọi là triều đại Sùng Yến, nam chủ là con trai của tả tướng – Giang Trần Hành, nữ chủ là con gái của nữ tướng quân đã mất - Nguyễn Ninh.
Mà nguyên chủ - Tạ Đường Dư là một đứa trẻ khờ khạo từ khi lọt lòng, cô ta vốn là một nhân vật qua đường không đáng nhắc tới, nhưng lại bị định thân hứa gả cho nam chính Giang Trần Hành ngay từ trong bụng mẹ.
Khi mối quan hệ của nam nữ chính ngày càng mặn nồng, thì sự tồn tại của cô càng làm người ta khó chịu, vì thế vào một ngày bình bình thường thường, cô yên lặng biến mất khỏi thế giới này.
Và nam nữ chính cũng đến được với nhau một cách thuận lợi.
Chỉ là thời gian đẹp đẽ không được bao lâu, hai người bọn họ một người có phủ thừa tướng là chỗ dựa, một người lại có uy tín trong quân đội, sau khi việc hai người họ đính hôn truyền tới tai Đoạn Diệp – vị hoàng đế trời sinh có tính đa nghi, đã khiến hắn ta như ngồi trên đống lửa.
Hắn ta thấy mối đe dọa với hắn sau khi hai người kia về chung nhà, và khi không thể chia rẽ được họ, hắn ta đã vài lần muốn giết họ.
Mà diễn biến bình thường của cốt chuyện luôn là nam nữ chính liên hợp, giết kẻ phản diện lớn nhất, sau đó xây dựng dựng triều đại mới, một đế một hậu, yêu thương hòa thuận.
Tuy nhiên lúc này, nhân vật phản diện —— Đoạn Diệp, hoàng đế của Sùng Yến, lại có gì đó không ổn.
Hắn vẫn như cũ muốn giết nam nữ chính, nhưng vấn đề ở đây là, hắn đã thành công……
Sau khi nhân vật chính chết, thế giới sẽ hỗn loạn rồi sụp đổ, chỉ có thể xây dựng lại từ đầu.
Mà hiện tại là năm Cảnh Diệu thứ năm, đúng lúc là một khởi đầu mới, tất cả đều chỉ vừa mới bắt đầu.
Nhiệm vụ của Đường Du đó là, bảo vệ được nam nữ chính không bị Đoạn Diệp giết……
Cô vui vẻ nhướng mày, cảm thấy thật thú vị. Cô mà còn phải đi bảo vệ nam nữ chính.
Chẳng qua……
Khi cô nhìn đến chỗ “Năm thứ tám Cảnh Diệu”, thì vẻ mặt có chút nặng nề. Câu chuyện này kéo dài trong ba năm, nếu cô muốn bảo vệ nam nữ chính hoàn thành nhiệm vụ, thì cô cũng phải ở lại đây ba năm.
Cô không có nhiều thời gian như vậy. Đường Dư nói thầm trong lòng.
Có người còn cần cô tới cứu, nếu chậm chễ, thì mọi thứ sẽ quá muộn.
Ngồi yên lặng ở đó hồi lâu, Đường Dư vừa nhướng mắt, trong mắt hiện lên một tia lạnh lẽo.
“Tôi có thể giết Đoạn Diệp không?”
Như vậy, nam nữ chính liền không còn nguy hiểm, tự nhiên có thể êm đềm sống đến hết câu chuyện.
Đường Dư đang chờ câu trả lời từ hệ thống, lúc này ở cung Càn Khôn của hoàng cung, trong Liễu Mạn cư, Liễu mỹ nhân trang điểm lộng lẫy xinh đẹp cũng đang đợi.
Một cung nữ cầm đèn lồng vội vàng từ đâu trở về, sau khi nhẹ nhàng đóng của cung điện, bước nhanh vào trong.
“Nương nương, một lúc nữa bệ hạ sẽ tới.”
Ngồi trước bàn trang điểm, Liễu mỹ nhân đang tô lên lớp son hồng, nghe thấy vậy thì khẽ nhếch đôi môi đỏ mọng, nhìn con bướm màu xanh đen bên trong chiếc lồng tròn gỗ ở trên tay, cười mỉa mai nói:
“Bình thường có mời thế nào người cũng không tới, vậy mà hôm nay vừa nghe thấy tầm tung điệp* đã phá kén thì người lại vội vàng tới ngay.”
(*tầm tung điệp: con bướm có khả năng dựa vào mùi hương để truy tìm 1 thứ gì đó, để thuần việt nghe không được hay nên mình để nguyên gốc hán việt.)
Nàng vuốt ve những ngón tay tinh xảo của mình, trong mắt hiện lên một tia oán độc.
“Cũng không biết là mỹ nhân tuyệt sắc đến nhường nào, có thể làm cho bệ hạ vẫn luôn ngày đêm thương nhớ.”
“Hai năm trước, ta bị vẻ ngoài của người mê hoặc, mặc kệ lời khuyên can của người trong tộc, không chút do dự theo người về cung, toàn tâm toàn ý đối tốt với người, cứ ngỡ rằng thời gian đủ lâu thì người sẽ nhìn đến ta thêm vài lần.”
“Nhưng không ngờ người lại tránh ta như rắn rết, chưa từng một lần chạm vào ta.”
Nàng đưa tay lên, đeo lên mặt thêm một chiếc khăn màu trắng, rồi sau đó mở ra một chiếc bình nhỏ màu đỏ, lắc lắc thứ bột bột màu đen bên trong.
“Nếu người đã cho rằng Miêu nữ là kẻ ác độc, vậy thì sao ta lại không dùng một chút thủ đoạn, để người hoàn toàn thuộc về một mình ta chứ?”
Liễu Tử cười lên vài tiếng thê lương, rồi lấy bột phấn rắc lên trên đôi cánh màu xanh đen của con bướm.
Mới làm xong xuôi không bao lâu, ngay lập tức ngaoì cửa có tiếng truyền gọi, Liễu Tử vội vàng đứng dậy đi ra ngoài, vừa nâng mắt lên đã đập ngay vào đôi mắt sâu thẳm của hắn, nhất thời thất thần.
Nàng đã rất lâu không gặp được hắn, cái liếc mắt vừa rồi làm nàng chợt nhớ tới chàng thanh niên mà nàng nhìn thấy bên cạnh dòng suối cách đây hai năm.
“Tầm tung điệp đâu?” Đoạn Diệp đưa tay nhẹ đỡ tay nàng, trực tiếp hỏi thẳng vấn đề.
Liễu Tử định thần lại, miễn cưỡng nhếch nhếch khóe miệng.
“Thần thiếp đi lấy ngay.”
Nàng xoay người mở lồng gỗ ra, để con bướm đậu lên trên ngón tay của mình, rồi đưa tay đến gần Đoạn Diệp.
“Bệ hạ nhìn xem, đây là tầm tung điệp ta nuôi bằng mật qua đào suốt hai năm theo chỉ dẫn của người. Chỉ cần ngửi được cùng một mùi hương, thì nó sẽ đuổi tới gần.”
Liễu Tử đưa con bướm kia đến trước mũi Đoạn Diệp, cố ý nói nhiều thêm vài câu để kèo dài thời gian.
“Thần thiếp nghĩ mãi mà không vẫn hiểu được, vì sao bệ hạ không dùng một vật tùy thân của người đó để nuôi con bướm này, mà lại phải dùng tới mật hoa đào.”
“Chẳng lẽ người bệ hạ muốn tìm, lại là Tiên nữ hoa đào sao?”
Con bướm kia khẽ động, vội vàng vỗ nhẹ đôi cánh.
Liễu Tử thầm vui trong lòng, nhất định hắn đã hít phải bột phấn kia vào trong, nàng nín thở, đem khăn che mặt cởi xuống nhẹ nhàng gọi:
“Bệ hạ.”
Chỉ cần khoảnh khắc này hắn nhớ kỹ gương mặt mình, thì tình yêu và dục vọng của nam nhân này, sẽ hoàn hoàn toàn toàn thuộc về một mình nàng.
Liễu Tử ngẩng mặt, cười tươi như trộn mật.
Đoạn Diệp lại đột nhiên quay đầu đi, nâng tay áo che mặt.
“Hắt xì ——”
Liễu Tử vội vàng cúi xuống, đưa mặt tới trước mặt hắn, nũng nịu nói:
“Bệ hạ bị cảm rồi sao?”
Ánh mắt của Đoạn Diệp lại chỉ nhìn đến ngón tay của nàng, tầm tung điệp ở đó đã không thấy đâu nữa.
Hắn quay đầu lại nhìn, thì thấy con bướm màu xanh đen đã nhịp nhàng bay ra đến cửa cung, hắn vội vàng nhấc chân đuổi theo.
“Bệ hạ!”
Liễu Tử tức giận phất tay áo, rồi vội vàng đuổi theo.
-
Bên cạnh hòn non bộ trong ngự hoa viên có một cây ngô đồng cao to, lúc này trên ngọn cây có một bóng người đang lung lay, chính là Đường Dư.
Lúc đó sau khi cô hỏi hệ thống một câu như vậy, AN9 đã trả lời, chưa từng có tiền lệ như vậy.
Nó nói khu vực N và khu vực G không giống nhau, ở nơi này người làm nhiệm vụ thường dùng thủ đoạn là, dựa vào việc biết trước tình tiết câu chuyện, dùng tình cảm để chinh phục mục tiêu của nhiệm vụ, rồi sau đó dẫn dắt họ đi đúng hướng, từ đó hoàn thành nhiệm vụ.
Nhưng sau mấy lần suy đoán, nó lại nói, việc giết chết Đoạn Diệp cũng coi như là khả thi về mặt logic. Bởi vì sự sai lệch khi mất đi nhân vật phụ nằm trong khả năng tự điều chỉnh của thế giới. Và sau khi loại bỏ Đoạn Diệp, nam nữ chính thật sự không còn trở ngại gì.
Sau khi biết được điều này, trong long Đường Dư như bỏ xuống được một tảng đá lớn.
Cô ở khu G suốt ngày đánh đánh giết giết, cô có thể chém làm đôi con mãnh thú có bộ da lông cứng như sắt bằng kỹ năng và vũ khí của mình, và giết một người bình thường là điều đương nhiên không có gì đáng nói.
Để tránh đêm dài lắm mộng, sau khi biết được cách làm này có khả thi, cô đã lẻn vào hoàng cung ngay trong đêm.
Sau đó…… cô đã bị lạc.
Đường Dư đứng ở trên ngọn cây ngô đồng, nhìn những tòa cung điện giống hệt nhau dưới ánh trăng, trong lòng thực lo lắng.
Cô đã đi qua đi lại chỗ này mấy lần, đã ba lần đi qua Ngự Hoa Viên, nhưng cửa cung của hoàng đế ở đâu cũng chưa biết.
Giờ đứng ở trên cao, nhưng vẫn chưa thấy được chút thông tin có ích nào.
Cô đành phải nhảy xuống khỏi cây, váy bay vù vù trong không.
“Ai đó!”
Thị vệ tuần tra ban đêm nghe thấy tiếng động, quát lên.
Cô vội vàng dựa sát vào thân cây trốn đi.
Một lúc sau, có giọng nói ở không xa truyền tới từ phía sau.
“Bệ hạ, đã muộn rồi sao người còn ở đây? Vừa mới rồi hình như có con mèo hoang ở trên cây, bệ hạ cẩn thận đừng để con súc sinh đó vồ phải.”
Đường Dư nhướng mày kinh ngạc, lấy ra cây kiếm Thanh Diệc của chính mình nắm trong tay, chờ đợi thời cơ.
Đúng lúc này ánh trăng bị mây đên che khuất, trên bầu trời sấm chớp mờ mịt, và xung quanh dần tối sầm lại từng chút một.
Đường Dư lén lút ló đầu ra ——
Một thứ đen kịt như là một con thiêu thân to lao thẳng về phía cô.
Cô giật mình, liên tục lùi lại vài bước, nhờ vào ánh sáng của mấy ngọn đuốc cô thấy được đó là một con bướm to.
Con bướm này đẹp thì có đẹp, nhưng khi nhìn sát lại thấy những xúc tua mảnh mai và cơ thể côn trùng, từ tận đáy lòng cô hiện lên một chút chán ghét, mà giờ phút này, thứ đồ này không bỏ đi, cứ muốn vồ vào mặt cô.
Sau khi trốn vài lần không được, cô trở nên tức giận, ở trong lòng thầm đưa ra một quyết định, kéo cái hoa trên kiếm Thanh Diệu trong tay, nghiêng tay một cái chém nó thành hai mảnh.
Cánh bướm rơi xuống đất cháy rụi.
Thì ra là một cái tà vật, chết cũng không oan uổng. Cô liếc nhìn cánh bướm bị ngọn lửa nuốt chửng, rồi từ từ ngẩng đầu lên.
Vị hoàng đế trẻ tuổi mặc đồ đen đã đứng đó, nhìn chằm chằm cô hồi lâu.
“Đoạn Diệp?” Đường Dư nhìn nam nhân đứng ngược sáng trong đêm đen, kiếm trong tay giơ lên, “Ta sẽ giết ngươi.”
Gió chợt nổi lên.
Đám thị vệ rút đao chạy lên vây quanh.
Vị hoàng đế trẻ tuổi được họ bảo vệ phía sau người, cũng không có biểu hiện gì là hoảng sợ, chỉ âm trầm ra lệnh:
“Bắt sống.”
Sau khi nghe được lời này, Đường Dư khẽ nhếch khóe miệng, trong lòng mặc niệm vài câu, chỉ thấy nàng như một bóng ma, lắc người một cái cả đám thị vệ đã bị cô bỏ lại sau lưng.
Chưa dừng lại ở đó, cô giống như viên đạn được bắn ra khỏi nòng lao nhanh về phía trước, mũi kiếm sắc bén hướng thẳng vào tim hắn.
Thật dễ dàng để xuyên qua lớp áo bằng vải của hắn, rồi sau đó là lớp da thịt quý giá, lại sau đó ——
Đột nhiên tay cô trở nên trống rỗng.
Kiếm Thanh Diệu bỗng nhiên biến mất, cả người cô lao về phía Đoạn Diệp, đâm thẳng vào ngực hắn.
Xung quanh bông nhiên trở nên sang như ban ngày, Đường Dư mất cảnh giác bị hắn khóa chặt trong vòng tay, khi ngẩng đầu lên nhìn thì thấy đôi mắt sâu thẳm cùng vẻ đẹp vô song của hắn.