Hiện tại là mùa hè Cảnh Diệu năm thứ tám.
Nhìn nhà cửa trước mắt.
Thời tiết nóng lan tới giữa phòng.
Lạnh băng cùng cái nóng dây dưa, lượn lờ khí lạnh giống như khói trắng, chậm rì rì phiêu đãng bay lên, ái muội dây dưa ngoài mép giường treo màn đỏ.
Chiếc màn khinh bạc lộ ra thân ảnh mông lung của một nữ tử, có thể mơ hồ thấy được ngực phập phồng nhẹ nhàng, tựa như đang ngủ say.
Gió thổi qua giường, màn đỏ thân bất do kỷ bị xốc lên một góc, lay động nhẹ nhàng làm lộ ra cánh tay trần trụi tinh tế.
Vết tích xanh nhạt, đâu ngón tay giống như thạch lựu đỏ, ngọt ngào giống nhau.
Trong màn trướng nàng ngủ say.
Lộ ra một đoạn cổ tay trắng noãn tinh tế, phảng phất giống như sương tuyết trắng sáng. Làn da kiều nộn có một vệt đỏ chưa tan, giống như bị ai đó hung hăng mà xích lại.
“Bệ hạ hôm nay sẽ đến sao?”
“Khó mà nói, Bệ hạ lần trong có vẻ tàn nhẫn, ba ngày trước rời đi, vẻ mặt u ám khiến ta không dám nhìn.”
“Ai, ngày xưa Bệ hạ không bao giờ giận nàng, lần này sao…”
“Dù có yêu thích đến đâu cũng có lúc lạnh nhạt, Bệ hạ ba ngày trước tức giận tới, lại đen mặt đi, nói không chừng… Hoàn toàn ghét nàng.”
“Như thế nào sẽ…”
“Như thế nào sẽ không, nghe nói Bệ hạ đã không tới đây nhiều ngày, vẫn luôn ở trong cung ôm mỹ nhân ôn nhu.”
Băng làm mát cũng không thể nào đập tan cái nóng từ mọi phía, một tầng ào ạt hóa thành hơi nước, phiêu đãng bay lên cũng bị hơi nóng bao quanh, bị đè ép hóa thành hơi nước ẩm ướt.
Nha hoàn lấy đồ đựng băng mới, tay chân nhẹ nhàng đi đến bên giường tận lực không phát ra tiếng động.
Đồ đựng băng làm bằng men gốm màu tím tỉ lệ hoàn hảo, trên mắt có mấy đóa hoa hải đường màu đỏ thẫm, kiều diễm ướt át.
Nàng ở tiểu viện khuất trong phố xá, cách cung điện sang trọng đó không xa, nhưng chi phí ăn mặc lại cực kỳ cao, so với Bệ hạ một tấc cũng không thua.
Lúc nàng mới ở đây, nếu có cái gì quý hiếm, nhìn lạ, Bệ hạ sẽ đưa tới đây trước tiên, ngay cả khi nàng không quan tâm, mỗi lần đều không nhìn nhiều một cái.
Nha hoàn thở dài một hơi, bưng đồ đựng băng chứa đầy nước băng tan lên.
Được sủng ái như vậy mà không biết giữ, cũng khó trách Bệ hạ vắng vẻ nàng.
“Bệ hạ nhiều ngày đã từng tới chưa?”
Nha hoàn rung tay, nước trong đồ đựng băng chảy ra một ít.
Trong màn trướng nữ tử không biết tỉnh dậy khi nào, tay ngọc vén màn đỏ lên, tay kia chống mép giường, tư thế lười biếng thân thể nhu nhược như không xương.
Nàng khoác một cái áo trắng, tư thái phong lưu, vạt áo phía trước chưa buộc lại, tinh xảo lộ ra yếm hồng nhạt nửa che nửa hở, tùy ý khoác áo lụa tơ tằm mềm mại, phảng phất ngay sau đó sẽ trượt từ đầu vai nàng xuống.
Nha hoàn giương mắt nhìn nàng một cái, sau đó đỏ mặt.
Nàng để lộ cần cổ trắng tuyết trơn trượt, trên đó còn có dấu hồng mai chưa hết.
Khó trách ba ngày trước nàng ở trong màn trướng oa oa khóc, Bệ hạ thật là…
Nha hoàn tầm mắt mơ hồ đảo quanh một vòng, một hồi sau mới hoàn hồn, nhớ tới lời nàng vừa mới hỏi.
Nha hoàn cắn môi: "Là…"
Đường Dư hơi gật đầu, mái tóc đen nhánh nhu thuận dài tới ngực, con ngươi nửa híp, hơi lóe lên, nhìn về cánh cửa phía trước, khóe miệng cong lên, ý vị không rõ mà cười.
Nha hoàn nhịn không được lại liếc mắt nhìn nàng một cái, ở trong lòng cảm thán.
Nàng xưa nay luôn xinh đẹp, chẳng qua lúc trước tựa như hoa sen trên núi cao, phảng phất như tiên nữ cách ba tầng trời không dính khói lửa, xa cách lại lạnh lùng, khó thân cận.
Hiện giờ nàng lại giống đóa hoa hải đường, cả người như thoát thai hoán cốt, trở nên kinh diễm, hóa thành tiểu yêu tinh.
Lười biếng mà phong lưu, câu dẫn người khác mà không hay.
Nha hoàn cáo lui, bưng chậu ngọc cúi đầu lui xuống.
Đường Dư thay kiện áo ngoài khác, tùy tay búi đơn giản lại mái tóc dài của mình, chân dài duỗi xuống mang giày.
Thoáng nhìn qua vệt đỏ trên cổ tay, nàng dừng lại một chút, trong mắt thủy quang hơi đổi, rồi sau đó trở nên lạnh nhạt mang thù hận.
Không khí trong lòng ngực không thuận, cổ họng ngứa ngáy, ngăn không được ho lên.
"Bệ hạ." Ngoài phòng truyền đến tiếng nha hoàn kinh ngạc kêu lên.
Trong lòng nàng bực bội, đá rơi giày xuống, lên giường hạ màn xuống.
Ho mạnh vài cái vẫn chưa áp xuống được, nàng chống tay lên giường nằm ở đó, run lên giống như hoa lê rơi rụng, mảnh mai đáng thương, hai má ửng hồng, càng tăng thêm vài phần động lòng người.
Chiếc màn bị người kéo ra.
Đường Dư khóe mắt ửng đỏ, ngước mắt trừng mắt nhìn hắn một cái.
Rõ ràng là mùa hè nóng bức, quanh thân hắn lại phủ hàn khí khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo, ánh mắt hắn lạnh lùng đảo qua, bất luận thế nào cũng không nhượng bộ.
Khóe môi Đường Dư chảy xuống một vết máu dài uốn lượn, lại đẹp đến kinh người. Nàng nở một nụ cười sắc lạnh, nhìn chằm chằm hắn, phun ra một chữ.
" Cút."
Đầu ngón tay Đoạn Diệp run rẩy một chút, thần thái trên mặt lại không dao động, không màng nàng kháng cự, không giải thích túm lấy nàng kéo về phía mình, ngón cái lau vết máu trên khóe môi nàng, kéo ra một mảnh đỏ lớn hơn.
Đem đôi mắt hắn nhiễm hồng.
Hắn nhấc nắp hộp đồ ăn lên, từ bên trong mang ra một chén thuốc nhỏ đen tuyền, ngón tay để trên vách chén xem xét độ ấm, rồi sau đó đưa tới bên môi nàng.
"Uống thuốc. "
Đường Dư lạnh lùng nhìn hắn một cái, quay đầu đi.
Lộp bộp một tiếng, chén sứ trắng bị đặt trên bàn.
Nàng giật mình, nhìn thoáng qua hắn cẩn thận giật giật tay áo, tựa hồ đang kiên nhẫn chuẩn bị cái gì.
Sắc mặt nàng thay đổi, trở tay cầm lấy trâm ngọc, xiết chặt trong lòng bàn tay, một mái tóc đen nháy mắt rơi xuống.
Ánh mắt Đoạn Diệp buồn bã, rối sau đó cúi mặt xuống, cầm lấy cái muỗng trắng đặt trong hộp đồ ăn, sau đó múc một muỗng đưa tới bên môi nàng.
Đường Dư không nhúng nhích, nhìn hắn trong mắt lóe lên một tia uy hiếp nhàn nhạt.
Nhéo nhéo ngón tay, trong mắt hiện lên tai ác độc, nàng giơ tay đánh rơi muỗng sứ, thuốc bên trên văng lên ngực hắn, nháy mắt dơ một mảng.
Trong lòng vui sướng vài phần, nàng hướng thân mình về phía trước, lấy cái chén sứ trên bàn, đôi mắt xinh đẹp liếc nhìn hắn một cái, hài hước nói:
"Không phiền Bệ hạ."
Dứt lời Đường Dư đem chén thuốc một ngụm uống hết.
Sau đó, sắc mặt liền thay đổi, giật giật đầu lưỡi, đắng đến muốn khóc.
Hai ngón tay khóe léo bỗng tiến đến bên miệng nàng, đưa vào một miếng mức ngọt ngào.
Mặt Đường Dư ửng hồng, vừa bực vừa hận, ác ý trỗi lên, hung ác mà cắn một cái, cho đến khi nếm được mùi máu, quay đầu khiêu khích nhìn chằm chằm hắn.
Trong mắt hắn chợt lóe lên một ngọn lửa, nhưng đó không phải là tức giận, mà là một tia nguy hiểm.
Đường Dư đề phòng thận trọng lùi về phía sau.
Đoạn Diệp khẽ nhúc nhích, rũ mắt xuống, mở nắp hộp thức ăn nhỏ, lấy ra một chiếc lọ tinh xảo, mở nắp ra, bên trong là cao màu trắng.
Ánh mắt nàng chạm tới, nháy mắt lại xấu hổ mà tức giận, trâm trong tay lập tức giơ lên.
Ngón tay hắn lấy một ít thuốc mỡ, một tay kia kéo cổ tay nàng, kéo về phía gần mình.
Lực độ lần này thật nhẹ, cùng ba đêm trước hoàn toàn khác nhau. Nhưng không biết là Đường Dư không dám hay thật sự vô lực, liền mềm như bông bị kéo đi.
Ngón tay Đoàn Diệp bôi thuốc mỡ lên vệt đỏ trên cổ tay nàng, chú ý đến sống lưng căng thẳng của nàng dần thả lỏng.
"Đừng sợ, ta không động vào nàng."
Nhưng cuối cùng, màn trướng vẫn khép lại.
Trâm đâm tới, không phát ra tiếng động mà dừng ở đầu giường.
Đường Dư căm hặn mà mắng:
"Kẻ lừa đảo, ta thật hận lúc trước không giết ngươi…"
Âm thanh khàn đội nhiên im bặt.
“Thật xin lỗi.”
Hắn cúi người xuống, nói thật xin lỗi.
Mười ngón tay đan vào nhau, mồ hôi ướt đầm hai bàn tay, trong lúc mơ mơ màng màng, nàng nghe thấy hắn nói:
“Mật đạo đã bị ta phong kín. Nàng trốn không thoát đâu.”
Tiên nữ như ánh trăng xa cách hắn ở Tam Trọng Thiên, cuối cùng cũng bị hắn dụ dỗ, lừa gạt kéo vào vòng xoáy tình ái, thế gian dơ bẩn.
Nhiễm lên hơi thở chỉ thuộc về hắn.
- --------------
Tác giả có lời muốn nói:
Nhận trước truyện: 《 Ác độc thiên kim ngoại thất ( xuyên thư) 》 Nếu có hứng thú thì mọi người để lại bình luận, tôi sẽ tìm kiếm.
Trịnh Tự là thiên kim đại tiểu thư của phủ Thượng thư, nàng thông minh, diễm lệ động lòng người, được hết mực chiều chuộng, không chịu được bất cứ uất ức gì.
Bỗng một ngày, nàng bị té ngã, phát hiện ra mình là tiểu thư giả - nhân vật phụ phản diện trong một bộ tiểu thuyết, và sẽ bị đuổi đi khi tiểu thư thật trở về.
Trịnh Tự nhìn thấy cuộc sống nghèo khó và người chồng tồi tệ của mình trong câu chuyện, và quyết tâm sẽ không lặp lại những sai lầm tương tự.
Nàng mua đất, mua nhà, lại còn nhặt được một mỹ nhân, nuôi ở ngoài thành như phu quân tương lai.
Trong lúc chờ ngày được giải thoát, nàng kiêu ngạo ương ngạnh chiếm đoạt tiểu phu quân da mặt mỏng của mình, coi hắn như của riêng mình, uy hiếp hắn không được chạy trốn, cũng không cho hắn được nhìn đến các cô nương khác.
Ngày tháng trôi qua hạnh phúc, cho đến một ngày, nàng bỗng nhiên phát hiện phu quân mà mình nhặt được là nam chính trong của cuốn sách ——Thái tử trắng trẻo, xinh xắn mà ốm yếu của Hổ Lạc Bình Dương*.
(*cái này chắc tên cuốn truyện)
Hắn tâm địa tàn nhẫn, thật thích tra tấn người.
Trịnh Tự:!!!
Nàng đánh xe ngựa chạy suốt đêm.
-
Sau đó, Thái tử hung hãn, ngang ngược tìm tới cửa.
Trịnh Tự khóc như lê hoa đái vũ, nhu mì, yếu đuối, nói lúc trước tại mình còn trẻ nên không biết gì, mong hắn tha cho nàng.
Đôi mắt hắn trở nên u ám, hai tay siết chặt tay nàng, mặc kệ nàng đang run rẩy mà đẩy vào phía sau màn.
“Ta sẽ không tha.”
-
# sau khi phát hiện mình xuyên thư ngày nào ta cũng đợi để thoát được ra # # ta vô tình chọn đúng nam chính làm chồng # # ta không ngó ngàng tới nam chính# # sau đó ta thành ngoại thất của ngoại thất # # thiên kim giả mạo mặn mà đã dành thắng lợi #
- ----------------------------