Trong lời ông nội của Hạ Thầm nói vốn dĩ còn có thêm hai câu nữa, cảnh cáo Di Châu ngàn vạn lần đừng bị ma quỷ ám và sa đà quá độ.
Lúc Hạ Thầm gọi điện đến cũng có nói với anh, sau đó hai người đều không hẹn mà cùng nhau cười thành tiếng.
“Quá muộn rồi.” Hạ Thầm nói.
Thẩm Di Châu vẫn cười khẽ.
Sao lại không phải là quá muộn được chứ?
Rõ ràng anh đã bị ma quỷ ám từ lâu rồi, sau đó anh cũng trở nên trầm luân quá độ.
Ánh mắt anh nhìn vào bên trong phòng ngủ, anh thấy Lương Phong vẫn còn đang thu dọn quần áo.
Bởi vì cách nhau một khoảng, nên phía bên cô trông vô cùng yên tĩnh.
Có không khí ấm áp từ máy điều hòa trong phòng thổi ra, thổi tung mái tóc đang buông xõa của cô và đung đưa từ bên này sang bên kia.
“Chúc mừng.” Thẩm Di Châu nói với người bên trong điện thoại: “Chú không nói chuyện nữa.”
Ý là anh đang muốn kết thúc cuộc điện thoại này.
Hạ Thầm hiểu rõ, sau đó anh ta cũng đáp lại anh: “Chúc mừng.”
Thẩm Di Châu nói cảm ơn xong thì cúp máy rồi anh đi về lại phòng ngủ.
Cuối tháng 11, Lương Phong trở về lại nhà của Thẩm Di Châu.
Tối hôm đó, Thẩm Di Châu kéo cô đến ký mấy bản tài liệu.
Một bản về hợp đồng chuyển nhượng căn nhà ở London. Lương Phong giả vờ khó chịu rồi nói rằng căn nhà đó chẳng lớn bằng căn nhà mà anh đã cho Lạc Sinh.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-hoang-luong/3643255/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.