Chương trước
Chương sau
(*) Từ “Sắc” như “Dao trên đầu” là một từ tiếng Quảng Đông, có nghĩa là dục vọng và dục vọng sẽ làm giảm mức độ cảnh giác của con người trước những cơn khủng hoảng.

Lương Phong khẽ cười.

Đôi môi đỏ tươi tựa như những cánh hoa hồng ướt đẫm sương khiến người ta dễ dàng có ý muốn bứt ra rồi vò nát để chiết lấy nước.

Đôi mắt cong thành hình trăng non, giờ phút này đang tập trung nhìn chằm chằm vào anh.

Có một loại thoả mãn khó nói thành lời.

Bên trong khoang xe đóng kín, cô đang ngồi trên đùi anh.

Mái tóc dài rũ xuống hai bên tai Lương Phong, im lặng ngăn cản hai người.

Yên tĩnh và dịu dàng.

Ngoại trừ hơi nóng từ chỗ nào đó của anh đang lan ra.

Ngón tay anh xoa gò má cô một cách tự nhiên, sau đó gò má của Lương Phong càng tiến sát lại tựa vào bàn tay anh.

Hai tay cô ôm lấy cánh tay của anh rồi nhỏ giọng nói: “Cảm ơn.”

Thẩm Di Châu dường như có chút không yên.

Ngón cái như có như không mà vuốt ve môi của Lương Phong.

Khẽ ấn, rồi buông ra. Khẽ ấn, rồi buông ra.

Anh nhìn thấy máu đỏ tươi hiện ra rồi tụ lại.

Sau đó càng trở nên đỏ thẫm và tươi đẹp.

Môi cô khẽ cong lên rồi nói: “Chuyện của Nghiêm Sâm, cảm ơn anh.”

Bên trong hàm răng trắng noãn, anh nhìn thấy đầu lưỡi mềm mại của cô.

Vì thế anh duỗi ngón tay cái vào bên trong.

Ẩm ướt và ấm áp.

Anh nhẹ nhàng đảo đều.

Nghe thấy tiếng cô mơ hồ gọi tên anh.

Ngón tay lập tức rút ra ngoài, theo sau là nước bọt trong suốt tràn ra khỏi môi cô, Thẩm Di Châu giữ lấy gáy cô rồi nhẹ nhàng mút vào.

Cảnh tượng quá diễm lệ, quá xinh đẹp.

Bỗng nhiên tim của Lương Phong đập như sấm đánh.

Sau đó cô nghe thấy giọng nói của anh đã trở lại như bình thường, anh nhẹ nhàng nói:

“Trước tiên về nhà thay quần áo đã, buổi trưa đi ăn cơm với Hạ Thầm.”

Không phải đề phòng chuyện nhìn lén nữa, anh trực tiếp quyết định dẫn cô đi ăn cơm.

Bước chân giống như đi trên đám mây, khi tỉnh hồn lại thì cô đã đến trước cửa của căn biệt thự ở bên ngoài trung tâm thành phố.

Lương Phong xuống xe, sau đó cô hỏi Thẩm Di Châu bữa cơm này là thế nào, có phải cô cần ăn mặc nghiêm túc chút hay không.

Nếu không vì sao trước đó lại nói cô trở về thay quần áo khác.

Vẻ mặt Thẩm Di Châu vẫn như bình thường, từ phía sau ôm lấy eo cô.

“Không phải dịp quan trọng gì, tùy tiện mặc gì cũng được.”

Cửa mở ra, dì giúp việc từ bên trong bước tới cầm giúp áo khoác rồi hỏi cô có ở nhà dùng cơm trưa không.

Thẩm Di Châu nhẹ nhàng nói không cần, sau đó bảo dì giúp việc đi nghỉ ngơi đi.

Dì gật đầu một cái rồi nhanh chóng biến mất vào trong biệt thự.

Lương Phong mang dép vào rồi đi lên tầng, cô dịu dàng hỏi anh: “Tùy tiện mặc một chút thì cần gì phải cố ý về thay quần áo làm gì?” Sau đó cô đưa tay đẩy cửa phòng ngủ ra và tính đi mở đèn: “Buổi sáng em ra ngoài có mặc áo khoác…”

Ánh đèn lập tức sáng lên, nhưng giây tiếp theo cũng lập tức bị tắt đi.

Lương Phong ngạc nhiên một chút, nhưng cô chỉ nghe thấy tiếng đóng cửa lạnh lùng vang lên.

Sau đó gáy của cô bị một bàn tay đè lại rồi nhẹ nhàng đẩy một cái.

-- Đè lên mặt tường lạnh như băng.

Anh hơi khom người xuống và bao phủ hoàn toàn phía sau lưng cô.

Hơi thở nóng bức phả vào sau tai Lương Phong, khiến cả người cô trở nên tê dại.

“... Thẩm Di Châu.”

Bây giờ cô mà lên tiếng thì chỉ toàn là những âm thanh không trong sáng.

Thẩm Di Châu để hai tay cô ở sau lưng rồi anh áp sát đến gần cô hơn.

Trong phòng ngủ mờ tối, tất cả các giác quan đều được phóng đại lên.

Giọng nói của anh giống như một cơn ác mộng, giọng trầm đến mức khiến cơ thể cô có thể mềm nhũn ra bất cứ lúc nào: “Anh nghĩ, có lẽ chỉ dán mỗi miếng chống trộm thôi thì vẫn chưa đủ đâu.”

Da đầu Lương Phong bỗng chốc trở nên tê dại.

Chẳng trách anh nhanh chóng kéo cô ra, chẳng trách anh không đề phòng dán chống trộm nữa.

Chẳng trách anh muốn cô trở về thay quần áo khác.

Ngón tay anh lại lần nữa chạm vào chiếc lưỡi mềm mại của cô.

Anh muốn tiếp tục làm xong chuyện vừa nãy chưa làm xong.

Dở khóc dở cười.

Nhưng cũng không thể tránh thoát được.

Cảm giác trói buộc và bị kiềm chế, cùng với sự trợ giúp của bóng tối đã trói chặt sợ hãi và mong đợi, làm trái tim trở nên rung động.

Ngón tay khuấy đảo, âm thanh mơ hồ.

Hương cam bergamot và mùi trầm hương bao trùm lấy anh đã làm cạn kiệt hoàn toàn chút hơi thở cuối cùng trong miệng cô.

Vào giờ phút này lý trí đã bị rút cạn, cô đã hoàn toàn cùng với anh chìm vào giấc mộng đẹp và quấn quýt lấy nhau.

-

Khi tỉnh lại lần nữa, trong đầu cô chỉ còn lại bốn chữ:

--- “Ban ngày/ tuyên/ dâm (*).”

(*) Ban ngày ngang nhiên làm chuyện dâm loạn.

Đương nhiên bọn họ cũng đã bỏ lỡ bữa cơm trưa, nhưng sau đó Hạ Thầm lại hỏi hai người buổi tối có đến nhà anh ta ăn cơm không.

Thẩm Di Châu hỏi ý của Lương Phong, đương nhiên là Lương Phong đồng ý rồi.

Cũng bởi vì “Bữa cơm lần này” mà cô bị lừa trở về rồi bị anh ăn sạch sẽ, sao mà cô lại không đi được chứ.

“Chỉ là ban đêm có ít người hơn thôi, anh biết em không giống anh mà, dù có bao nhiêu người đi chăng nữa thì anh cũng có thể thành thạo làm quen.”

Khoé mắt Thẩm Di Châu chứa ý cười, sau đó anh ôm lấy bả vai của cô.

“Em cứ việc tùy ý thôi, tất cả đều nằm trong tầm kiểm soát của anh mà, được chứ?”

Giờ phút này anh cảm thấy rất hài lòng, cũng để mặc cho cô tùy ý làm càn.

Cho dù tính của Lương Phong không phải kiểu hay làm càn như thế.

Nhưng lời nói của anh đã mang đến cho cô rất nhiều “Sự tự tin”, khiến Lương Phong không nhịn được mà chìm vào.

Anh cứ như thế từng bước từng bước khiến cô từ từ đắm chìm, không thể kiềm chế được sao?

Lương Phong thừa nhận.

Bây giờ đã không còn giống như trước kia từ lâu rồi, cô không thể cứ hoang mang cả ngày như thế được.

Hôm nay anh cho cô sự tự tin, cô cũng dám thật lòng nhận lấy.

Chiều tối, Thẩm Di Châu lái xe đưa Lương Phong đến nhà Hạ Thầm.

Trước kia Lương Phong đã từng một mình đến chỗ này.

Bảo vệ gác cửa nhìn thấy biển số xe từ xa, chào hỏi xong rồi mở cửa ra.

Cái này khiến Lương Phong nhớ đến một chuyện rất lâu về trước.

“Trước kia chuyện anh bị tai nạn giao thông đã điều tra ra được cái gì chưa?”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Lương Phong chỉ nhớ khi đó có hai người vệ sĩ đi theo Thẩm Di Châu một khoảng thời gian. Sau đó cô và Thẩm Di Châu cứ chia chia hợp hợp, quả thật là cô không để ý đến, cũng không hỏi lại chuyện này.

Thẩm Di Châu không quan tâm lắm, anh chuyển tay lái vào nhà đỗ xe trước cửa nhà Hạ Thầm rồi mới nói: “Ngồi trong tù đó.”

“Vì sao lúc đó bọn họ lại muốn lái xe đâm vào anh thế?”

Thẩm Di Châu tìm chỗ để đỗ xe và dừng xe xong thì mới nghiêng đầu nhìn Lương Phong.

Trên mặt anh là dáng vẻ không thèm để ý, anh cười rồi nói: “Muốn khiến anh chết nhanh nhanh một chút.”

Lời anh nói ra trông thì nhẹ nhàng, nhưng thật ra lại cực kỳ đáng sợ.

Chân mày Lương Phong bỗng nhíu lại, nhưng cô còn chưa kịp nói gì đã nghe thấy Thẩm Di Châu có chút cợt nhả nói:

“Bà Thẩm lo lắng cho anh sao?”

Rõ ràng giọng nói của anh giống như không hề bận tâm đến những chuyện đã xảy ra.

“Thẩm Di Châu.”

Lương Phong chỉ cảm thấy sao cô có thể quên mất chuyện này lâu như thế, sau đó cô cũng rất sợ, nhưng anh lại chẳng nghiêm túc chút nào:

“Anh có biết chuyện này nghiêm trọng đến thế nào không hả? Sao em có thể không lo lắng được chứ?”

Tiếng cười đứt quãng phát ra từ trong lòng Thẩm Di Châu, anh không nhịn được mà đưa tay ra vuốt ve mái tóc của Lương Phong.

Sao lại mềm như thế chứ?

Sao lại khiến anh… không thể buông tay được thế này?

Anh nhớ đến đôi mắt lúc đang say mê của cô rồi bị anh lừa nói mãi mãi sẽ không rời xa anh. Anh cũng nhớ sau đó cô yên tâm nhắm hai mắt lại, khéo léo tựa vào trong lòng anh.

Đương nhiên anh cũng nhớ giờ phút này.

Đôi mắt của cô lo lắng nhìn anh, lo lắng anh sẽ gặp chuyện nguy hiểm đến tính mạng.

Những cảm xúc rõ ràng và sống động như thế, từ sau khi Lương Phong trở lại thì càng ngày anh càng bộc lộ rõ hơn.

Ngón tay cái của Thẩm Di Châu dịu dàng lướt trên mặt cô rồi nhẹ nhàng xoa xoa mấy cái.

Anh nói: “Anh không phải là ba anh, kiêng dè nhiều thứ như thế làm gì. Anh cũng không cần chức cao, bởi vì anh đã có tiếng tăm từ lâu rồi. Cho nên Lương Phong, em không cần lo lắng cho anh.”

“Có phải em đã quên mất rồi không, lúc vừa mới bắt đầu khi em đến bên cạnh anh, thì anh là hạng người thế nào rồi sao?”

Lương Phong lại yên lặng.

Đương nhiên cô nhớ.

Lúc mới bắt đầu, anh chỉ cần nói chuyện thôi cũng đã khiến cô sợ đến mức run rẩy cả người.

Chẳng qua là hôm nay bị anh nhìn với đôi mắt dịu dàng tình cảm thế này, nên cô bỗng quên mất, sao Thẩm Di Châu có thể là trái hồng mềm để mặc cho người ta bắt nạt được chứ.

Sau đó trái tim cũng dần bình tĩnh lại.

Nhưng Lương Phong vẫn nhắc nhở anh: “Tóm lại sau này vẫn nên cẩn thận chút.”

Thẩm Di Châu nghe lời: “Đương nhiên phải nghe theo em rồi.”

Sau đó hai người ra khỏi xe và đi đến nhà Hạ Thầm.

Khi đến nhà Hạ Thầm thì Lương Phong mới biết trưa hôm nay là tiệc đính hôn của Hạ Thầm.

Buổi tối còn một bàn nhỏ, chỉ toàn là những người họ hàng thân thiết.

Có người lớn trong nhà của Hạ Thầm và vợ sắp cưới của anh ta, còn có Hạ Nhan nữa.

Bởi vì Thẩm Khác đã qua đời, nên Thẩm Di Châu đại diện cho Thẩm Khác tới đây.

Hạ Thầm đã đứng chờ trước cửa từ sớm, lúc Lương Phong vừa vào cửa thì đã nghe thấy giọng Hạ Thầm:

“Chúc mừng.”

Thẩm Di Châu cũng đáp lại anh ta: “Chúc mừng.”

Bên cạnh có người đi lên nhận lấy áo khoác của Thẩm Di Châu và cô, sau đó hai người đi theo Hạ Thầm vào phòng khách nhỏ ở kế bên.

Có rất nhiều khách đang ngồi xung quanh khắp nơi.

Họ nhìn trông còn khá trẻ, nhưng cũng có người khoảng chừng 60, 70 tuổi.

Thẩm Di Châu chào hỏi từng người một.

Sau đó ba của Hạ Thầm đứng dậy muốn mời Thẩm Di Châu đi vào bên trong ngồi trước.

Lương Phong có chút thấp thỏm, bởi vì bên trong đều là những người lớn cô không quen biết.

Nhưng từ đầu đến cuối, Thẩm Di Châu đều không buông lỏng tay cô.

Lúc ba của Hạ Thầm muốn Thẩm Di Châu đi vào bên trong ngồi trước thì Thẩm Di Châu lại vẫn đứng yên ở đó rồi quay đầu nhìn Lương Phong.

Ngón tay cái của anh nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng Lương Phong, ý muốn bảo cô không cần lo lắng.

Sau đó anh nhìn những người đang có mặt trong phòng khách rồi từ từ nói: “Hôm nay tôi đến đây cũng là vì muốn giới thiệu một người với mọi người.”

Bên trong phòng khách từ từ yên tĩnh lại.

Không phải không có ai nhìn thấy người Thẩm Di Châu ôm trong lòng và cùng đi vào cửa, cũng không phải chưa có ai từng nghe nói qua chuyện của hơn nửa tháng trước.

Chỉ là chuyện này quả thật quá kỳ lạ.

Thẩm Khác vừa qua đời chưa bao lâu thì đã có tin tức Thẩm Di Châu ở buổi đấu giá nào đó chính miệng thừa nhận mình đã kết hôn, vợ của anh tên là Lương Phong.

Không hề có bất kỳ thông báo nào, cũng không hề có tin tức nào.

Hạ Thầm hỏi Thẩm Di Châu, Thẩm Di Châu nói đó là thật. Nhưng những người có mặt trong phòng khách này lại cảm thấy quá kỳ lạ.

Nói thế nào thì bọn họ cũng là những người thân thiết hay qua lại với nhà họ Thẩm, sao bọn họ lại chẳng biết chút tin tức nào như thế chứ.

Không có lễ đính hôn, không có hôn lễ.

Cũng có người từng âm thầm đi nghe ngóng về gia thế của Lương Phong, nhưng đều bị Thẩm Di Châu cảnh cáo ngược lại.

Thời gian trôi qua, người tên Lương Phong này cũng trở thành cấm kỵ.

Nhưng không ngờ hôm nay Thẩm Di Châu lại đưa người theo.

Vì sao đây không phải là một bữa cơm quan trọng cơ chứ?

Lương Phong cảm thấy bữa cơm này cũng coi như là đi gặp những người được xem như người lớn trong nhà của Thẩm Di Châu.

Ba anh đã mất, mẹ anh lại gả cho người khác.

Cho nên những người thường xuyên tiếp xúc với ba anh đương nhiên trở thành người lớn trong nhà của anh.

Giờ phút này Lương Phong có chút đau đầu, bởi vì trước khi ra ngoài cô đã nghe theo ý kiến của Thẩm Di Châu, anh nói rằng đây là bữa cơm bình thường, cho nên bây giờ cô đang mặc một chiếc váy len ngắn mà cô đã mua trước đó. Vạt áo ngắn đến bắp đùi, cắt không được đồng đều lắm, phía dưới còn lộ ra đôi chân nhỏ nhắn.

Cô không mang tất, bởi vì dù sao cô cũng mặc áo khoác dài, sau đó ra đến cửa là lên xe ngay.

Dưới chân đi một đôi giày cao gót màu đen, trên người là áo lông màu trắng rộng rãi, lộ ra đầu vai trắng nõn.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Trông vô cùng tuỳ ý.

Nhưng Thẩm Di Châu không thèm để ý, ánh mắt anh quét nhẹ qua mọi người trong phòng khách một vòng rồi lạnh lùng nói: “Vợ của tôi, Lương Phong.”

Cần gì phải có giấy đăng ký kết hôn? Cần gì phải có tiệc đính hôn?

Giờ phút này, chính miệng anh nói ra những lời này, so với bất kỳ câu nói nào khác thì nghe càng cương quyết hơn hẳn.

Thẩm Di Châu nói muốn kết hôn khi nào thế?

Anh ngụp lặn trong tình trường nhiều năm như vậy, tới tận bây giờ tính cách của anh vẫn luôn là kiểu máu lạnh không tình người. Ngay cả tên bạn gái anh cũng chưa từng tiết lộ cho bất kỳ ai cả.

Thậm chí ba của Hạ Thầm còn nhớ Thẩm Di Châu đã từng nói với ông rằng anh cảm thấy hôn nhân là chuyện không cần thiết, ít nhất đối với anh là như vậy.

Nhưng lại không ngờ rằng mấy năm sau anh lại âm thầm đi kết hôn như thế.

Yên lặng một lúc ngắn ngủi, sau đó người lớn tuổi nhất trong phòng khách này là ông nội của Hạ Thầm lên tiếng.

Giọng ông cụ có chút khàn khàn, nhưng lời nói rất rõ ràng: “Di Châu, kết hôn là chuyện vui. Ba con không ở đây, sau này con chính là người lớn nhất của nhà họ Thẩm.”

Trong giọng nói của ông cụ mang theo ý cảnh cáo.

Ý nói anh đừng làm công tử ăn chơi như trước kia nữa, nếu đã kết hôn rồi thì phải có trách nhiệm với nó.

Thẩm Di Châu cười khẽ, ánh mắt liếc nhìn Lương Phong.

“Đương nhiên.”

Anh giống như cho cô một lời cam kết.

Đề tài này cũng nhanh chóng trôi qua, dù sao thì tối nay cũng không phải sân nhà của bọn họ.

Hạ Thầm và vợ chưa cưới của anh ta mới là nhân vật chính, Lương Phong và Thẩm Di Châu ngồi trên ghế sô pha ở bên cạnh nghỉ ngơi.

Lương Phong có chút tức giận nhưng cô không muốn nổi giận ở chỗ này.

Khuỷu tay cô chống lên tay vịn của ghế sô pha, giả vờ tập trung nghe người bên cạnh nói chuyện.

Cơ thể cũng tự nhiên cách xa Thẩm Di Châu, không chịu dựa vào anh.

Thẩm Di Châu bắt chéo chân, dáng vẻ có chút lười biếng dựa vào ghế sô pha.

Bàn tay anh đặt sau lưng cô, thỉnh thoảng vuốt ve mấy cái.

Lương Phong đưa tay đẩy ra mấy lần nhưng đều bị anh giữ lấy.

Khi tay cô vừa rút về thì anh lại bắt đầu giở trò.

Lương Phong vừa tức vừa buồn cười, sau đó cô dứt khoát nắm lấy tay anh, cấm anh lộn xộn thêm nữa.

Nhưng lại phát hiện người kia im lặng tiến đến gần, hơi thở phả vào sau tai cô:

“Thì ra bà Thẩm yêu anh như thế, đến cả tay cũng không chịu nới lỏng.”

Lương Phong khó mà kiềm chế nổi nụ cười, sau đó cô xoay người rồi thả lỏng tay ra.

Giọng nói hạ xuống mức thấp nhất, nhưng vẫn có mấy phần “Cưng chiều sinh hư”, cô mạnh mẽ nói: “Anh còn thế nữa là em đi thật đấy?”

Ý cười trong đôi mắt của Thẩm Di Châu càng nhiều hơn, anh từ từ nói: “Anh đang buồn chuyện bà Thẩm không để ý đến đống rắc rối này mà để mình anh thu dọn đây.”

Anh rõ ràng chẳng kiêng dè chút nào cả.

Lương Phong hoàn toàn bị đánh bại, cô cũng không muốn phá hỏng chuyện vui của Hạ Thầm.

Giọng nói dịu dàng vang lên: “Ông chủ Thẩm, kiềm chế một chút.”

Thẩm Di Châu được voi đòi tiên: “Thế em còn giận anh không?”

“Anh cũng biết là anh làm không đúng hả?” Lương Phong nhỏ giọng than thở với anh: “Anh cần phải nói cho em biết hôm nay là ngày vui chứ, sau đó em cũng sẽ không ăn mặc tuỳ ý thế này.”

“Có gì không tốt sao?” Thẩm Di Châu nhướn mày: “Em cứ ăn mặc thoải mái là được.”

Dáng vẻ của anh giống như không thèm để ý.

Lương Phong cười thành tiếng: “Vậy sau này ra ngoài, anh có gan thì đừng mặc đồ nữa, ở trần đi.”

Thẩm Di Châu thật lòng gật đầu một cái.

Sau đó nhích lại sát bên cạnh cô: “Dã chiến, cũng không phải không được…”

Lương Phong bỗng hoảng sợ che kín miệng anh lại.

“Cầu xin anh, nói ít một chút đi ông chủ Thẩm!”

Bữa tiệc này cũng xem như là thoải mái, bởi vì tiêu điểm của ngày hôm nay đều dồn hết lên người Hạ Thầm và vợ chưa cưới của anh ta. Khi gần ăn xong thì Thẩm Di Châu và Lương Phong rời đi trước.

Hai người lái xe về chỗ Lương Trân ở để dọn dẹp chút đồ, sau đó Lương Phong cũng dọn về ở chung với Thẩm Di Châu.

Một lúc sau thì Hạ Thầm gọi điện đến.

Thẩm Di Châu ra ngoài ban công nghe điện thoại một lúc lâu, cũng không biết đang nói cái gì.

Lương Phong giả vờ mang quần áo bỏ vào giỏ thì thấy Thẩm Di Châu đi vào.

Sau đó anh ngồi xuống bên cạnh bàn sách, giống như có chuyện muốn nói.

Lương Phong ngẩng đầu lên rồi hỏi anh: “Hạ Thầm nói gì với anh thế? Có phải những người kia nói gì rồi hay không?”

Thẩm Di Châu gật đầu, sắc mặt cũng không tỏ rõ cảm xúc gì.

Trong lòng Lương Phong có chút lo lắng, tuy rằng những người lớn kia không tính là rất thân thiết với cô, mà thật ra cô cũng không cần để ý đến. Nhưng nói thì nói thế, chứ ai mà có thể thật sự không nghe, cũng không để ý gì chứ.

“... Có nói gì sao?” Lương Phong từ từ hỏi anh, món đồ đang cầm dọn dẹp trên tay cũng để xuống.

Thẩm Di Châu im lặng nhìn áo len của cô, nhìn bắp chân và bàn chân giờ phút này đang lộ ra ngoài trên mặt đất của cô.

Da đầu Lương Phong như muốn run lên: “Bọn họ nói em mặc không nghiêm túc à?”

Thẩm Di Châu lắc đầu.

“Nói thương hiệu em mặc không tốt, bởi vì em không mặc thương hiệu nổi tiếng à?”

Thẩm Di Châu vẫn lắc đầu.

Chân mày Lương Phong không nhịn được mà nhíu lại, cô chỉ dám nghĩ đến chuyện xấu hơn.

“Bọn họ nói em không xứng với anh? Không thể kết hôn với anh à?”

Thẩm Di Châu im lặng đưa mắt nhìn cô, sau đó anh khẽ cười.

“Ông nội của Hạ Thầm, em nhớ chứ? Là người ngồi thứ ba bên trái trên bàn ăn đó.”

Đương nhiên là Lương Phong nhớ rõ, cô có chút luống cuống mà hỏi anh: “Ông ấy nói gì hả?”

Đuôi mắt của Thẩm Di Châu khẽ nhếch lên, trong mắt anh là nụ cười như không để tâm chuyện gì.

“Ông ấy cảnh cáo anh…”

Lương Phong không kìm được mà nín thở, cô nhìn thấy ánh mắt anh như có như không rơi xuống người cô.

Giọng của anh thậm chí còn có chút kiêu ngạo, anh gằn từng chữ nói:

“Ông ấy cảnh cáo anh --- Trên đầu chữ sắc có một con dao, bà Thẩm ạ.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.