Trời cao đất rộng, rừng cây ngút ngàn, chim nhạn theo gióbay về phương Nam.
Đối với các binh sĩ được huấn luyện của Viêm quốc, đây là thờitiết khiến cho lòng người phấn chấn; đối với những người đi săn, đây là tiết trờibáo hiệu sự bội thu; đối với những tù binh trong trận Thu Giang, đây là một cơhội và hi vọng sinh tồn, đồng thời cũng là phương pháp trừng trị đối mặt vớicái chết không thể nào kháng cự.
Nhưng đối với Mi Lâm, hôm nay chắc chắn là một ngày bi thảm.Nếu như những người Nam Việt kia do bị bắt nên buộc phải phục tùng Viêm quân,trở thành vật huấn luyện của bọn họ, vậy tại sao nàng chẳng qua chỉ là một thịnữ nhỏ bé trong vương phủ cũng bị đối xử thế này?
Mi Lâm buồn bã tựa vào một cây tùng cành lá rậm rạp, nhặt mộtquả tùng lên, bóc từng lớp một ra cho đến khi nhìn thấy lõi, trong lòng chửi bớimột lượt từ Mục Dã Lạc Mai, Mộ Dung Cảnh Hòa đến cả nơi u ám cùng với vị chủnhân trong đó.
Thì ra trò chơi mà Mục Dã Lạc Mai nói đến đó là thả những tùbinh kia vào trong rừng, chỉ cho phép bọn họ chạy vào trong, hai canh giờ sauthủ hạ của nàng ta mới vào rừng săn bắt, lấy số đầu người làm tiêu chuẩn đểtrao thưởng. Còn về Mi Lâm, theo cách nói của Mục Dã Lạc Mai đó là nàng ta muốnbiết một người không có võ công sẽ làm thế nào để sống sót trong hoàn cảnh hiểmnguy rình rập bốn phía, điều này có ích cho việc huấn luyện binh sĩ của nàngta.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-hoa-xuan/2031603/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.