Ngày hôm sau khi trời còn chưa sáng, Mi Lâm đã bị đánh thức.Mộ Dung Cảnh Hòa vừa để mặc cho cận thị chỉnh đốn trang phục, vừa dùng chân đáđá vào người nàng, mãi cho đến khi nàng mở mắt mới thôi.
“Dậy đi, hôm nay cho phép nàng đi săn cùng ta.” Khi nói nhữnglời này, hắn làm ra bộ dạng hào phóng ban ơn.
Mắt Mi Lâm vẫn còn cay xè, nghe những lời ấy có chút mơmàng, cơ thể xích lõa dưới tấm chăn khẽ động đậy, lập tức đau đến mức nàng phảihít sâu vào một hơi, ngũ quan như dồn lại một chỗ. Nhưng khi ánh mắt Mộ Dung CảnhHòa liếc đến lần thứ hai, nàng vẫn cố thẳng chiếc lưng như đã hóa đá của mìnhmà ngồi dậy, nấp sau tấm chăn từ từ mặc quần áo.
Có lẽ đã quen với việc luyện tập khi bị thương, cho dù đangthế này, nàng vẫn không hề nghĩ rằng mình có thể mượn cớ không đi.
Lúc ra ngoài, A Đại cuối cùng vẫn ở lại bên cạnh Mộ Dung CảnhHòa, lúc này đã quần áo chỉnh tề đứng chờ ngoài trướng, đầu hơi cúi thấp kính cẩntiễn hai người. Nhưng khi Mi Lâm đi lướt qua A Đại, nàng ta ngẩng đầu lên, sựkhinh bỉ và ghê tởm trong đôi mắt chẳng chút che giấu, rõ ràng là xem thườngcách làm của Mi Lâm.
Mi Lâm mỉm cười, không để ý đến nàng ta.
Mộ Dung Cảnh Hòa không sai người chuẩn bị một con ngựa khácmà để cho Mi Lâm cưỡi chung với mình. Mi Lâm không hiểu hắn ta có ý đồ gì, nàngđương nhiên cũng không nghĩ rằng sau một đêm đã được hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-hoa-xuan/2031611/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.