Đêm hôm đó, mọi người trú lại trong núi cạnh bãi hoang, ngàyhôm sau men theo dòng nước vượt qua được bãi Li Đồ, bên ngoài bãi đã thấy xuấthiện một chiếc thuyền lớn đợi sẵn ở đó, là người của Mộ Dung Cảnh Hòa.
Thì ra lần đó Mộ Dung Cảnh Hòa lấy cớ không muốn xa Mi Lâm rồitrốn trong phòng hơn chục ngày, thực ra là bí mật rời khỏi Kinh Bắc, một là muốnthăm dò lại lần nữa thạch lâm ở Chung Sơn, tiếp đó là muốn chuẩn bị để ứng phóvới thế cục. Trong đó có một việc là cho người ngày đêm lái thuyền đến đợi ở hạlưu Li Đồ đề phòng bất trắc. Và sự phòng bị của hắn quả nhiên rất chính xác.
Ngồi trên chiếc thuyền chạy ngàn dặm, Mục Dã Lạc Mai cảm thấybản thân nên đánh giá lại con người Mộ Dung Cảnh Hòa, người đàn ông mà nàng đãcoi là một phế nhân này.
Kể từ hôm đồng ý để Mi Lâm đi, tính tình của mộ Dung CảnhHòa càng trở nên bất thường, dường như đang dồn nén gì đó làm cho người xungquanh đến hít thở cũng phải nhẹ nhàng như thể nếu thở mạnh quá sẽ làm mọi thứ nổtung.
Kể từ sau khi thoát ra khỏi bãi Li Đồ, đứng bên cạnh mạnthuyền, nhìn cảnh núi sông bỗng trở nên trong xanh tươi đẹp, Mộ Dung Cảnh Hòakhông ngừng nghĩ đến câu nói “cho nàng ấy đi” của Thanh Yến, nghĩ đến cảnh ngộgặp gỡ trong mấy tháng ngắn ngủi, nghĩ đến sắp phải đối mặt với biển động sóngto, cuối cùng nhìn lên những đám mây rồi quay ngoắt lưng lại.
Vậy thì… cho nàng ấy đi!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-hoa-xuan/2031554/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.